Khí Trùng Tinh Hà

Chương 4 : Tâm bệnh của tỷ tỷ

Ngày đăng: 14:56 18/04/20


- Vô Song, tên tiểu tử Trương Hiển của Trương gia uy hiếp và dụ dỗ ngươi quyết đấu như thế nào, kể lại tường tận tình huống cho phụ thân nghe.

Con trai tuy rằng đã sống lại, nhưng cơn giận trong lòng Tần Liên Sơn cũng không tiêu trừ. Trương gia mặc dù là vọng tộc, địa vị quý tộc so với Tần gia còn cao hơn một bậc, nhưng cũng không có nghĩa là Tần Liên Sơn hắn sẽ cúi đầu nhẫn nhục.

Ông ta trước mặt con gái bảo trì phong phạm trưởng bối, âm thầm mài thương hai ngày, chuẩn bị liều mạng là sự thật, bây giờ con trai đã sống lại, trong lòng mặc dù không còn tâm lý liều mạng nữa, thế nhưng chưa bao giờ Tần Liên Sơn quên đi cừu hận.

Tần Vô Song bị bức ép và dụ dỗ quyết đấu như thế nào Vũ Tinh Hà đều biết, đó là nhờ phần ký ức còn sót lại. Chỉ có điều hắn cũng không định quan tâm đến chuyện đã xảy ra làm gì.

Thản nhiên nói:

- Phụ thân, chuyện đã qua cũng không cần nhắc lại nữa. Chúng ta phải hướng về tương lai.

Vũ Tinh Hà cũng không muốn mạnh miệng nói những lời sáo rỗng. Dù sao thân phận lúc này của hắn cũng là tướng bại trận, mạnh miệng thì có chút không phù hợp.

Vọng tộc Trương gia? Trương gia Nhị công tử Trương Hiển?

Vũ Tinh Hà căn bản không để tâm tới bọn đó, Tần Vô Song lúc trước sợ bọn chúng như hổ lang, nhưng những điều này đều đã là quá khứ, có thể đem toàn bộ dẹp bỏ được rồi. Vũ Tinh Hà hắn nếu như đã trọng sinh, tất nhiên khinh thường chẳng cần quan tâm đến loại chuyện cỏn con này.

Cái hắn quan tâm là bố cục quận La Giang này, thậm chí toàn bộ Bách Việt Quốc.

- Hướng về tương lai…

Tần Liên Sơn lẩm bẩm từng chữ, kinh ngạc nhìn đứa con trước mặt mình, khí chất này hoàn toàn khác biệt và xa lạ.

Với tính cách cực đoan lúc bình thường của Tần Vô Song, bị Trương Hiển chỉnh một phen, nhất định sẽ bị tràn ngập thù hận, tăng cường khổ luyện, lập chí báo thù. Như thế nào mà bây giờ lại điềm đạm thản nhiên giống như đã quên sỉ nhục bại trận trước kia rồi?

- Phụ thân, hướng về tương lai cũng không có nghĩa là bỏ qua mối thù này.

Vũ Tinh Hà kiếp trước dù sao cũng là nhất đại tông sư, vừa liếc mắt đã liền có thể nhìn thấu tâm tư của phụ thân.

- Nhưng, chỉ mỗi thù hận cũng không thể khiến gia tộc chúng ta thoát khỏi khốn cảnh.

Tần Liên Sơn há hốc mồm kinh ngạc, gần như có thể nhét vào đó mấy cái bánh bao. Đây thực sự là do con trai mình nói ra sao? Cảnh giới dường như tăng không ít a! Lẽ nào, con trai sau khi trải qua trận chiến ấy, rốt cuộc cũng đã thông suốt rồi?

Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng vẫn không ngăn được sự đồng tình của Tần Liên Sơn, nhẹ gật đầu rồi nói:

- Vô Song, ngươi nói không sai, chúng ta phải hướng về tương lai! Sau này, ngươi đừng đến Võ Đồng Viện nữa! Từ ngày mai, ngươi toàn lực tu luyện võ kỹ tổ truyền đi. Hừ, ta không tin võ kỹ tổ truyền của Tần gia chúng ta lại không bồi dưỡng ra được một cường giả cảnh giới Chân Võ! Tổ tiên của Tần gia chúng ta cũng đã từng là hào môn, đến nay vì một số nguyên nhân đặc thù mà suy thoái, nhưng còn chưa đến mức mặc cho kẻ khác xâm phạm!

Nhắc đến uy phong tổ tiên, khóe miệng Tần Liên Sơn mang theo vài phần ngạo nghễ, tự hào, cũng mơ hồ xen lẫn một phần cố chấp và quật cường.
Trong trí nhớ của Tần Vô Song, dường như không có nhắc gì đến chuyện này.

Tần Tụ buồn bã rơi lệ nói:

- Tên ác ma đó, lúc ta mười hai tuổi đã nhìn trúng ta, liền tuyên bố mười năm sau sẽ tới mang ta đi. Còn uy hiếp phụ thân, không được gả ta đi, cũng không được phép để nam tử khác đến gần ta. Bằng không, mười năm sau, hắn sẽ trở lại trấn Đông Lâm diệt cả Tần gia. Cha sợ ngươi tính tình nóng nảy, nên vẫn không nói chuyện này cho ngươi biết. Vô Song…

Vũ Tinh Hà hoàn toàn choáng váng, đây không phải Vương Lão Hổ cướp vợ trong truyền thuyết sao? Thế giới này thực sự có người bá đạo như vậy ư?

- Người đó có lai lịch như thế nào?

Vũ Tinh Hà ngược lại có chút hiếu kỳ, hắn quả thực muốn biết người kia là ba đầu sáu tay hay xuất thân từ đế vương?

Tần Tụ buồn bã lắc đầu nói:

- Ta không biết… Sáu năm qua, chỉ cần ta nói chuyện với nam tử khác vài câu, thì họ không chết cũng thất tung, ta… ta đúng là có số sát tinh mà.

Ngày xưa có câu nói nữ tử khắc phu, nhưng còn chưa kết hôn đã khắc chết nam nhân trẻ tuổi, hơn nữa không chỉ một người mà còn là một đám, người trước ngã xuống người sau kế tiếp. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, thanh danh của Tần Tụ sẽ như thế nào chỉ cần dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra.

Đừng nói đến cái thế giới nghiêm ngặt này, mượn cách nói cuộc sống thế kỷ 21 của Vũ Tinh Hà ở kiếp trước thì chuyện khắc phu này chỉ là điều mê tín, nhưng vẫn có không ít người vô cùng tin tưởng điều này, thậm chí còn trở thành tín điều của một số người.

- Mười năm… Nói vậy là còn bốn năm nữa?

Vũ Tinh Hà tính thời gian một chút rồi nói.

Tần Tụ sắc mặt tái nhợt, ngữ khí vô cùng kiên định nói:

- Vô Song, ngươi đừng lo, vì gia tộc, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, tỷ tỷ cũng không sợ. Chỉ cần ngươi có thể vực dậy hy vọng của gia tộc, không làm phụ thân thất vọng, không để mất mặt tổ tiên. Tỷ tỷ dù có chết cũng cam tâm tình nguyện!

Vũ Tinh Hà không nói được gì, đến bên cửa sổ, mở cửa ra sau đó đưa mắt nhìn ánh ban mai rạng rỡ bên ngoài, chân thành nói:

- Tỷ tỷ, ta sẽ không để người đợi bốn năm nữa.