Khí Trùng Tinh Hà

Chương 40 : Đừng chọc vào ta

Ngày đăng: 14:57 18/04/20


Tỷ đệ hai người đi đường, đi hết mấy cửa tiệm cũng chưa chọn được lễ vật thích hợp. Tần Tụ ngẩng đầu thoáng nhìn, nhìn thấy tiệm châu báu Vĩnh Thịnh ở không xa, liền hô:

- Vô Song, chúng ta đi vào trong đó nhìn xem.

Châu báu Vĩnh Thịnh là cửa hàng nổi tiếng về châu báu ở quận La Giang, cũng là nơi quý tộc quận La Giang thích đến nhất.

Đi vào đại sảnh, mấy tên nhân viên cửa hàng quay qua nhìn hai người, trên dưới dò xét vài lần, đều mỉm cười quay đầu, nói chuyện phiếm thì tiếp tục nói chuyện phiếm, làm việc thì tiếp tục làm việc, không ai đi ra tiếp đón.

Châu báu Vĩnh Thịnh là dựa vào các quý tộc góp tay lại mà gầy dựng, nhưng cũng không có nghĩa là bất cứ quý tộc nào cũng có năng lực tiêu tiền ở nơi này!

Mấy nhân viên cửa hàng xưa nay giao tiếp nhiều, kiến thức sâu rộng, các nàng đều có năng lực nhìn người. Thấy hai người ăn mặc một thân phục sức quý tộc Hàn môn, liền cảm thấy thất vọng. Chỉ là một quý tộc Hàn môn cũng có khả năng tiêu tiền bao nhiêu chứ?

Tần Tụ lại không để ý ánh mắt khinh thường của những người này, Tần Vô Song tuy rằng để ý, nhưng cũng không có phát tiết. Hắn biết rõ thế giới này có bao nhiêu sự thật, mấy nhân viên cửa hàng mắt chó không biết nhìn người, cũng không kỳ lạ. Nếu chuyện gì cũng chấp nhất, vậy cả ngày ngoại trừ tức giận thì không có gì khác để làm rồi. Muốn thay đổi ánh mắt người khác, cần phải thay đổi địa vị của mình trước tiên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Khiến Tần Vô Song bực mình chính là trang sức ở châu báu Vĩnh Thịnh trưng bày ở đại sảnh này tư chất quá mức bình thường, đưa cho người bình thường miễn cưỡng có thể đối phó, muốn đem đến quý phủ Đạt Hề Thế gia, Đạt Hề Thế gia cho dù không chê, Tần Vô Song hắn cũng mất mặt. Hắn thì không sao, mấu chốt là tỷ tỷ Tần Tụ, nữ hài tử da mặt mỏng, như vậy tất nhiên kham không nổi.

- Vô Song, ngươi xem cây trâm này thế nào?

- Không thông qua.

- Ân, còn bông tai?

- Miễn cưỡng.

- Ách, vòng tay cũng không tồi, Vô Song ngươi thấy sao?

- Tư chất thường thường.

Tần Vô Song hai kiếp làm người, từng trải vô số, trân bảo gì chưa từng thấy qua? Bảo tàng Đại Anh cũng ra vào tự nhiên, muốn lấy cái gì thì lấy, cho nên nhìn vật có chút kén chọn. Mấy món trang sức tư chất bình thường ở trong mắt hắn, quả thực so với gạch ngói đá vụn không khác nhau nhiều lắm.

- Châu báu Vĩnh Thịnh nổi tiếng hàng đầu, chỉ có mấy mặt hàng này sao chứ?

Tần Vô Song thấy đám nhân viên cửa hàng chế giễu dường như dò xét bọn họ, nhịn không được nói.

Một nhân viên vẻ mặt lạnh lùng đi tới, ngữ khí có chút chanh chua nói:
- Ta có phải là nam nhân hay không, Vân tiểu thư có thể tìm một chỗ tự mình thử nghiệm một chút. Không nói nữa, thứ lỗi Tần mỗ không rảnh cùng các ngươi cãi nhau.

Vừa nói xong, tỷ muội Vân gia đồng thời biến sắc, kể cả các nữ hài tử khác nãy giờ một mực yên lặng không nói, cũng đều có chút kinh ngạc nhìn về phía Tần Vô Song.

Hiển nhiên, các nàng cũng không ngờ được một con cháu Hàn môn lại có can đảm nói ra lời đại bất kính.

Tên nam tử áo bào hồi nãy vừa lấy lòng Vân Khinh Yên thốt nhiên giận dữ:

- Tiểu tử, xem ra ngươi là chán sống rồi!

Tần Vô Song phì cười, bất đắc dĩ xoay người, thản nhiên hỏi lại:

- Như thế nào? Hay là ngươi muốn làm hộ hoa sứ giả? Nhưng ngươi không biết là cách này lỗi thời rồi sao?

Vân Khinh Vũ đứng sau đột nhiên nói:

- Lăng Thiên, không cần cùng loại hạ đẳng quý tộc này chấp nhất.

Nam tử tên là Lăng Thiên, lớn tiếng nói:

- Nếu hắn đắc tội ta, ta cười trừ. Nhưng mà hắn đối với Khinh Yên tiểu thư nói lời vô lễ, ta không thể tha thứ cho hắn. Tiểu tử, ngươi đi ra, thiếu gia muốn thử xem, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu cân lượng, dám càn rỡ như thế!

Tần Tụ nghĩ thấy thực nghẹn khuất, nhóm người này thật sự là không nói lý lẽ. Rõ ràng khơi mào sự tình là bọn hắn, ngoài miệng còn nói được đại nghĩa nghiêm nghị.

Tần Vô Song liếc hắn một cái, hướng về phía nhân viên cửa hàng nói:

- Đưa ta đến chỗ tủ trưng bày.

Không thèm đếm xỉa, bị con cháu Hàn môn hoàn toàn không để ý đến? Lăng Thiên lúc này đã hoàn toàn bị chọc giận!