Khí Trùng Tinh Hà

Chương 404 : Đánh đòn phủ đầu

Ngày đăng: 15:02 18/04/20


Diễn võ trường rộng lớn, tạo hình kỳ lạ, tọa lạc tại mảnh đất có địa thế cao nhất trên hòn đảo. Tứ Thần tông sớm đã chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch, một người một kiếm, đứng thẳng xa xa, tạo cho người ta một loại cảm giác khí thế siêu quần. Tần Vô Song từ xa nhìn lại, tâm tình cũng hờ hững vô cùng.

Trận chiến này, Tần Vô Song đã hạ quyết tâm phải làm được. Bất kể là Tứ Thần tông muốn thắng hắn trên mặt khí thế như thế nào, trong mắt Tần Vô Song, chẳng qua chỉ là phí công mà thôi.

Bên trái Tần Vô Song là Bao Bao, bên phải là Tử Điện Phần Diệm Thú, không chậm không nhanh, hướng về trên đài mà đi. Tứ Thần tông trên đài cao, cười lạnh một tiếng:

- Vô Song công tử, hai trợ thủ đắc lực của ngươi nếu cũng ra trận, trận chiến này, không đánh cũng được.

Tứ Thần tông nói ra điều kiện như vậy, chính là muốn Tần Vô Song đơn độc chiến đấu với hắn.

Hắn từng nghe nói qua trận đối chiến trời rung đất lở của Tần Vô Song với Tả Thiên Tứ. Chuyện đó cách hiện tại cũng không có bao lâu, lúc đó thực lực mà Tần Vô Song biểu hiện ra, mặc dù kinh hãi, nhưng vẫn chưa đủ khiến Linh Võ Đại viên mãn cảm thấy có lực uy hiếp. Vì vậy, hắn có lý do tin rằng, không có Thần Tú Cung, không có hai con linh thú trợ giúp, Tần Vô Song căn bản không thể là đối thủ của hắn!

Tần Vô Song há lại không biết dự tính của Tứ Thần tông, nhàn nhạt cười:

- Tứ Thần tông, ngươi đã là Tông sư một đời, nhát gan sợ phiền phức, đắn đo quá nhiều, sớm biết như vậy, hà cớ còn khiêu chiến ta làm gì? Nếu ngươi đã băn khoăn đắn đo nhiều như vậy, ta dứt khoát sẽ khoan dung cho ngươi. Hai đồng bọn này của ta, sẽ không ra trận, ngươi không cần phải lo lắng.

Tứ Thần tông thấy Tần Vô Song nói như vậy, cười ha ha:

- Được, nếu đã như vậy, vậy trận chiến này, ta sẽ tiếp ngươi đến cùng.

Tần Vô Song đi lên đài, nói với Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú:

- Hai người các ngươi, ở dưới lôi đài lược trận cho ta, đề phòng bất cứ kẻ nào quấy nhiễu ta và Tứ Thần tông luận bàn.

Khóe miệng Tứ Thần tông lộ ra một tia châm chọc, hắn cảm thấy đây là lời dặn dò mờ ám của Tần Vô Song, kêu bọn chúng khi thấy Tần Vô Song hắn gặp nguy hiểm phải kịp thời cứu viện.

Biểu tình của Tần Vô Song lãnh đạm, đương nhiên sẽ không đi phỏng đoán biểu tình này của Tứ Thần tông, mà là thản nhiên mở miệng:

- Tứ Thần tông, không biết ngươi muốn so đấu cái gì? Là luận bàn binh khí, hay là so đấu quyền cước?

Khóe miệng Tứ Thần tông khẽ động:

- So quyền cước không so được thủ đoạn thật sự, nên so binh khí. Chỉ có vận dụng binh khí, tài năng mới phân ra được cao thấp.

Tần Vô Song gật gật đầu:
Thương mang, hết luồng này đến luồng khác, giống như vô số độc xà tàn sát bừa bãi, không ngừng hướng về Tứ Thần tông đánh tới, điên cuồng, bá đạo, không để đối phương có chút lực phản kích nào. Đây là lời hứa của Tần Vô Song trước đó:

- Một khi Tứ Thần tông ngươi đã muốn giả vờ hào phóng, muốn Tần Vô Song ta công kích trước, vậy ta sẽ khiến ngươi khuất phục từ đầu đến cuối, để ngươi có thể phản kích một chút, xem như ta vô năng!

Tần Vô Song suy nghĩ như vậy, thương thế theo ý niệm trong đầu không ngừng đâm ra. Giờ phút này, linh cảm trong đầu Tần Vô Song, giống như bách xuyên hoạt hải, không ngừng tuôn ra. Tâm đắc võ học của kiếp này và kiếp trước, không ngừng hóa thành các loại sáng ý, giống như mây bay nước chảy, không ngừng phát huy ra. Nguồn truyện: Truyện FULL

Chiêu này, chuẩn xác mà nói, cũng không phải là một chiêu đã hình thành thì không thay đổi. Nhưng chính là loại chiêu thức giống như không có chiêu thức, càng giống hơn bút tích của một Đại sư. Tiện tay ném ra, giống như vẩy mực làm thành một bức tranh thủy mặc, truyền thần vô cùng. Vô chiêu thắng hữu chiêu.

Linh cảm trong đầu Tần Vô Song lúc này. Chính là từ trong ý cảnh của Độc Cô Cửu Kiếm mà có. Kiếm là kiếm, thương là thương, nhưng vào giờ phút này, Tần Vô Song lại hoàn toàn phá vỡ khoảng cách khác nhau giữa binh khí, đem ý cảnh hoàn toàn mang đến.

Đòn tấn công thương thế này, Tứ Thần tông quả nhiên kêu khổ không ngừng. Bây giờ hắn quả thực hối hận muốn chết. Vừa rồi ngàn vạn lần không nên thoái thác, để Tần Vô Song đoạt quyền ra chiêu trước.

Một chiêu cướp đi trước này, quả thực khiến hắn rơi vào thế khốn khổ vô cùng, ngay cả cơ hội để thở cũng không có. Hắn chỉ có một lựa chọn, có nhiều cũng chỉ có một, đó chính là không ngừng thối lui, không ngừng chống đỡ.

Mỗi lần muốn tìm cơ hội phản kích, đều sẽ bị thương thế càng lợi hại của Tần Vô Song công kích tới, ngược lại càng thêm luống cuống tay chân.

- Không thể lại thối lui, tuyệt đối không thể lại thối lui.

Trong đầu của Tứ Thần tông, một thanh âm bất khuất, không ngừng toát ra.

Ở dưới ánh mắt mọi người, bản thân trước đó đã mở miệng khoe khoang, nếu để Tần Vô Song cứ tiếp tục công kích như vậy, thì còn gì là thể diện? Tất cả sự ngạo mạn, tất cả ba hoa khoác lác trước đó đều trở thành trò cười.

Nghĩ đến đây, toàn thân Tứ Thần tông một luồng nộ khí nhất thời tuôn ra, đem khí tràng của hắn nháy mắt đạt đến trạng thái đỉnh điểm. Hắn quyết định rồi, nhất định phải phản kích!

Đồng thời với việc thân thể thối lui rất nhanh, thân hình đột nhiên thấp xuống, toàn bộ cơ thể phun ra một luồng sương mù, nhất thời chui xuống dưới mặt đất.

- Địa Hành Thuật!

Tần Vô Song cười lạnh một tiếng, nếu là lần đầu tiên đụng phải loại thủ đoạn này, hắn có lẽ sẽ giật mình, nhưng Địa Hành Thuật bây giờ đối với hắn mà nói đã không còn mới mẻ, quả thực chỉ là một chút tài mọn.