Khí Trùng Tinh Hà
Chương 411 : Uy lực một thương
Ngày đăng: 15:03 18/04/20
Kế sách này của Tần Vô Song, khiến Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú đồng thời thú huyết sôi trào, đều trầm trồ khen ngợi. Tần Vô Song nói:
- Đừng dây dưa nữa, lập tức hành động, Bao Bao, nhớ kỹ, sách lược lần này không phải là trận tiêu diệt, mà là tập kích bất ngờ. Đánh xong một đòn thì phải đổi chỗ. Nhất định không thể để bọn chúng ổn định bước chân đối phó với ngươi.
Bao Bao vui tươi hớn hở nói:
- Yên tâm đi, Lão Đại. Trước đây khi chúng ta đối phó với Cửu Cung Phái, không phải là đập tan từng bộ phận sao? Ta không ngốc đến mức đối địch chính diện với bọn chúng, để bọn chúng bày xong thế trận đối phó với ta.
Vẫn như cũ phân binh làm hai đường, Bao Bao một đường, Tần Vô Song và Tử Điện Phần Diệm Thú một đường. Ước định xong xuôi, hai bên trong vòng nửa tháng, đến Hầu Vương sơn tụ tập.
Không nói đến Bao Bao thần tốc lao tới hang ổ của Hồng Phong Nhân Tộc, chỉ nói về Tần Vô Song và Tử Điện Phần Diệm Thú, căn cứ vào bản đồ chuẩn xác do Bao Bao cung cấp, hướng về phía Bộ lạc Dã Nhân Tộc ở vực sâu trong lòng đất mà đi.
Hôm nay bất kể là Hồng Phong Nhân Tộc, hay là Thâm Uyên Dã Nhân Tộc, sào huyệt của bọn chúng đều tương đối vắng vẻ. Cường giả chủ lực đã tới Hầu Vương Sơn, chuẩn bị hành động tấn công Hầu Vương Sơn rồi.
Tần Vô Song mang theo Tử Điện Phần Diệm Thú, trải qua bôn ba không đến hai ngày, đã tới được bên ngoài thâm uyên. Thâm uyên này, nằm ở chỗ địa thế vô cùng thấp trũng. Bốn phía đều là đầm lầy vô tận, khiến Dã Nhân Tộc tự nhiên có một tầng phòng ngự thiên nhiên.
Đầm lầy này chỉ cần một bước giẫm lên không đúng, có khả năng sẽ sa xuống vũng bùn, vĩnh viễn không cách nào tự thoát ra được. Sức mạnh nuốt chửng của vũng bùn này, so với vũng bùn bình thường chí ít mạnh hơn mười lần, cho dù là Tiên Thiên cường giả, nếu không cẩn thận giẫm vào, một khi rơi xuống, trừ phi bên cạnh có người lập tức ứng cứu, nếu không cũng rất có thể bị vũng bùn nuốt chửng.
Vũng bùn này đại khái rộng mấy trăm dặm, hoang vu, không một bóng người, chỉ có lùm cây thấp bé, ít nhiều có thể yểm hộ một chút hành tung.
Nếu xông vào đầm lầy này giữa ban ngày ban mặt, trừ phi có thủ đoạn ẩn thân, hoặc là dứt khoát mọc hai cánh, mới có thể bình yên vượt qua, không bị phát hiện. Nếu không chỉ có ban đêm hành tẩu xuyên qua, mới có khả năng không bị phát hiện.
Tần Vô Song và Tử Điện Phần Diệm Thú ở bên ngoài thương thảo một lát, quyết định vẫn nên đợi đến lúc trời tối, mới tiến vào. Mấy trăm dặm đầm lầy, đối với cường giả cấp bậc như bọn họ mà nói, cũng không phải là chuyện gì khó khăn lắm. Chỉ cần hao phí một chút linh lực so với bình thường, là có thể bước qua đầm lầy giống như dẫm trên đất bằng.
- Lão Đại, Thâm Uyên Dã Nhân Tộc này ở chỗ quỷ nào vậy? Làm sao ở trong đầm lầy này được?
Tử Điện Phần Diệm Thú vẫn bụng đầy bực tức:
- Cũng không phải ở trong đầm lầy, bọn chúng ở dưới sâu thẳm lòng đất, nhưng cửa ra vào của vực sâu lại nằm ở chỗ hoang vu vắng vẻ bên ngoài đầm lầy này.
Mấy vị Trưởng lão được câu nói này đánh thức, sôi nổi gật đầu. Dã Nhân Tộc dã man, nói làm là làm, lần lượt móc ra vũ khí, vây quanh về phía Tần Vô Song.
Vòng vây thu nhỏ lại, Tần Vô Song lập tức cảm nhận được tốc độ di chuyển của mười mấy Trưởng lão Dã Nhân Tộc rõ ràng cực nhanh, không ngừng di chuyển xung quanh.
Cây thương tổ truyền của Tần Vô Song dựng lên, ánh mắt trấn định trên người gã Trưởng lão vừa mới kêu gào. Nếu đã kêu gào thì sẽ lấy hắn ra lập lập uy!
Sắc mặt hàn quang chợt lóe, trường thương rung lên, thân hình đột nhiên giống như một luồng lưu quang, phóng lên. Thế vọt lên này, giống như mặt trời mới mọc trước bình minh, mọc lên!
- Lão Đại, cẩn thận!
Tựa hồ cùng như đồng thời, kinh thế nhất thương của Tần Vô Song đã đâm tới trước mặt.
Gã Trưởng lão Dã Nhân Tộc theo bản năng vung đinh ba trong tay, thuận thế đỡ lấy, muốn chống đỡ một đòn sắc bén này của Tần Vô Song.
Mũi thương của Tần Vô Song rung lên, phảng phất thân thương đột nhiên dài ra, đột nhiên đâm về phía trước. Một luồng lưu quang kịch liệt, từ mũi thương bắn ra.
- Đỡ!
Tần Vô Song gào to một tiếng, cánh tay toàn lực thẳng ra. Thân thương đã mắc lên đinh ba. Chỉ là lực thẳng này khiến đinh ba bị ép đến cong đi, tạo thành một đường hình cung cuốn vào bên trong một nửa, phảng phất giống như cây cung vậy.
Trưởng lão đó toàn thân mồ hôi đầm đìa, mới chỉ giao thủ một chút, hắn đã cảm giác được giống như bị một ngọn núi áp chế vậy. Hai cánh tay, giống như bị lực lượng vạn quân đè lên vậy, tê dại tựa hồ giống như mất đi tri giác, hai chân không ngừng thuận theo trượt xuống đầm lầy. Vừa trượt vừa lui. Ở dưới hai chân lại là khe rãnh cực sâu, phảng phất giống như con trâu trên mảnh đất cày, khe rãnh thật sâu.
Tần Vô Song cười lạnh một tiếng, cánh tay múa may, nâng thương vút lên, quát lớn một tiếng, lại gia tăng thêm sức mạnh, đột nhiên giống như dùng gậy đập xuống:
- Xuống đi!
Tần Vô Song hét lớn, nhất thương nện xuống. Hai cánh tay mạnh mẽ của Trưởng lão đó, đột nhiên uốn cong, cả thân hình giống như một chiếc đinh sắt, bị cái búa đập xuống.
Hai chân lún xuống, vũng bùn nhất thời sản sinh ra sức mạnh hấp thu cường đại, thoáng chốc đã tới giữa hông! Trưởng lão đó hồn phi phách tán, hắn là người của Dã Nhân Tộc, đương nhiên biết lực thôn phệ của đầm lầy này như thế nào, cho dù là hắn, nếu bị đầm lầy này nuốt tới ngực, cũng chỉ còn con đường chết! h