Khí Trùng Tinh Hà

Chương 429 :

Ngày đăng: 15:03 18/04/20


Quản lý của Hiên Viên Khâu, thoải mái nhanh chóng. Vì vậy ở cửa thành, bọn họ thật sự không tốn nhiều công sức đã dễ dàng qua cửa.

Lúc này, sắc trời đã chạng vạng. Ba người tới một khách điếm, chuẩn bị dừng chân nghỉ lại. Dù sao đây cũng là Hiên Viên Khâu, tất cả đều không giống các quốc gia nhân loại, Tần Vô Song thật ra không dám sơ suất.

Vào thời gian chạng vạng, người ở trọ không ít. Trước mặt Tần Vô Song, đã có mấy nhóm người đang xếp hàng, đăng ký ở lại. Xem ra, quản lý các nơi của Hiên Viên Khâu quả nhiên là nhanh chóng.

Thủ tục vào ở trong khách điếm cũng nghiêm khắc hơn các quốc gia nhân loại.

- Phòng nhiều người, một trăm ngân tinh thạch, cộng lại là một viên hoàng tinh thạch. Phòng một người, ba mươi ngân tinh thạch một phòng. Các ngươi muốn ở loại nào?

Tinh thạch? Tần Vô Song từ xa nghe thấy từ này, không khỏi cả kinh. Liếc nhìn Bao Bao và Cô Đơn, hiển nhiên là hỏi thăm bọn chúng có tinh thạch gì không?

Hai tên gia hỏa đó hiển nhiên từ trước đến nay không có thói quen ở trọ, đều giữ vẻ mặt cười khổ, buông tay, biểu thị mới nghe chuyện này lần đầu. Trong lòng Tần Vô Song cười khổ, sờ sờ mũi. Có chút xấu hổ, hắn tưởng rằng, ở Hiên Viên Khâu đồng dạng cũng sử dụng hoàng kim bạc trắng. Không ngờ tiền tệ của Hiên Viên Khâu lại hoàn toàn không giống với các quốc gia nhân loại.

Khi đang chần chờ, phía trước quầy hàng đã không còn ai, đến lượt bọn Tần Vô Song. Tiểu nhị quán trọ thấy Tần Vô Song ngây người, không kìm được nhắc nhở nói:

- Này, ba người các ngươi, muốn ở trọ hay là cái gì?

Tần Vô Song bất chấp khó khăn nói:

- Ở trọ, xin hỏi chủ quán, ở đây ngoài tinh thạch ra, có thể lưu thông thứ khác được không?

- Thứ khác?

Tiểu nhị quán trọ kéo dài giọng:

- Chúng ta ở đây buôn bán khách điếm, chỉ nhận tinh thạch. Những thứ khác, bất kể tốt xấu, mang ra tiệm cầm đồ, hoặc là chợ cũ bán đi.

- Chỉ nhận tinh thạch?

Tần Vô Song thật sự khó xử.

Tiểu nhị quán trọ đó nhìn ra vẻ ngượng ngùng của bọn họ, mắt lạnh cười nói:

- Thế nào? Không có tiền còn muốn ở trọ miễn phí à? Có tiền thì đăng ký, không có tiền thì đừng đứng ở chỗ này, ảnh hưởng đến việc buôn bán của chúng ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Khẩu khí, thái độ này, giống như các quốc gia nhân loại, có lợi thì bợ đỡ, không có thì cạn sạch nhân tình. Tần Vô Song đương nhiên sẽ không so đo với loại tiểu nhân này. Cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, chuẩn bị bỏ đi.

Cô Đơn cũng bất kệ, nhìn thấy tiểu nhị quán trọ dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, trong lòng khó chịu. Đi đến trước quầy tiền, vỗ mạnh:
Tần Vô Song sắc mặt phát lạnh, hắn há có thể không biết, tên chưởng quầy này rõ ràng ác ý ép giá. Bọc hành lý trữ vật này cho dù không phải là thứ tốt, nhưng chí ít cũng không lưu lạc đến cấp bậc hàng thông thường.

Tốt xấu gì, ở các quốc gia nhân loại, người có thể có bọc hàng lý trữ vật, chí ít cũng là chủ nhân của một Tông. Người trẻ tuổi giống như hắn, cho dù là cấp bậc của Vi Dực, Chu Phù, cũng không có được vật này.

Nếu không phải bọn Tần Vô Song lúc này cần một chút tinh thạch xoay sở, hắn sẽ không tới tiệm cầm đồ chịu phần tội này. Một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán.

Đây vẫn là lần đầu tiên trong đời Tần Vô Song bị vấn đề tiền bạc quấy nhiễu, hắn trước đây, cho tới bây giờ chưa gặp phải loại cảnh ngộ quẫn bách này. Cũng không ngờ, tiền bạc có thể trở thành vấn đề.

Nhưng hôm nay, tới Hiên Viên Khâu, hắn mới cảm nhận được cái gì gọi là không có tiền nửa bước khó đi.

Cô Đơn thấy sắc mặt Tần Vô Song thâm trầm, lập tức kêu lên:

- Lão già kia, ngươi không có mắt sao, trang bị trữ vật tốt như vậy, ngươi lại nói là hàng thông thường? Nào nào nào, ngươi ra đây?

Chưởng quầy đó chỉ cười lạnh:

- Ngươi kêu ta ra ngoài làm gì?

- Ngươi đi ra tới đường lớn xem có thể nhặt về cho ta không. Con mẹ nó, ức hiếp người khác cũng không phải ức hiếp dễ dàng như vậy chứ. Ngươi có tin đại gia ta cho một mồi lửa thiêu cháy tiệm chó má nhà ngươi không?

Chưởng quầy đó thản nhiên nói:

- Ta thật sự không tin.

Cô Đơn bị hắn chọc cho tức giận, oa oa kêu to, xắn tay áo:

- Lão Đại, lần này ngươi đừng ngăn cản ta, ta không đốt cháy tiệm của hắn thì không được.

Tần Vô Song thở dài:

- Chưởng quầy, ngươi mở tiệm cầm đồ, tiền kiếm được từ lòng dạ độc ác, tiền trái lương tâm, cũng không có gì mới mẻ. Nhưng hôm nay nếu ngươi cảm thấy ba huynh đệ chúng ta dễ ức hiếp, vậy thì ngươi đoán nhầm rồi. Bọc hành lý trữ vật này, ngươi nói là hàng thông thường, ta tới tiệm cầm đồ khác hỏi xem, nếu người khác không phải nói như vậy, ta sẽ tới tìm ngươi nói chuyện.

Lời này, mặc dù không xem là lời hung ác, nhưng cũng mơ hồ ẩn chứa tức giận. Và người làm buôn bán, thường thường bắt nạt kẻ yếu, thấy Tần Vô Song như vậy, trái lại mềm đi mấy phần.