Khí Trùng Tinh Hà

Chương 491 :

Ngày đăng: 15:04 18/04/20


Huyết án Oản Tử Cốc

Tần Vô Song đếm một qua một chút, đám tinh thạch này chí ít cũng có hơn trăm viên, trong bụng mừng thầm:

- Đúng là buồn ngủ lại được gối êm, đám tinh thạch này vừa đủ bổ sung cho Linh thú Phong ấn trong mười hai Phong ấn Đồ quyển. Có được đám tinh thạch này, ít nhất có thể bổ sung một vòng, chắc không thành vấn đề rồi?

Ngoài tinh thạch ra còn có vài miếng kim loại đen xì. Những miếng kim loại này nhìn đen thui bóng loáng, xem ra rất đặc biệt, Tần Vô Song dùng tay ước định một chút, phát hiện cầm vào tay khá nặng.

Tần Vô Song biết, đây có lẽ là chất liệu kim loại đặc thù mà Tần Thời Tốn tiền bối nói.

Ngoài hai miếng vật liệu kim loại ra còn có vài miếng phỉ thúy lục ngọc, tinh oánh dịch thấu nữa. Lục ngọc có thể khiến người ta tâm tình thoáng đãng, toàn thân bình thản.

Tân Vô Song khẽ nhíu mày:

- Lục ngọc này rất hiếm thấy, liệu có phải là bảo bối gì không?

Mặc dù không biết là thứ gì nhưng Tần Vô Song biết, miếng lục ngọc lớn bằng bàn tay này tuyệt đối không phải là thứ tầm thường nên lại đặt miếng lục ngọc xuống.

Đây là tất cả những thứ cất trong túi thơm trữ vật. Tất cả gộp lại ước chừng có khoảng một trăm hai mươi món. Tần Vô Song mặc dù không biết những thứ này dùng để làm gì nhưng cũng biết chúng tuyệt đối giá trị. Nếu không Thiên Phạt Sơn Trang đã không truy sát Tần Thời Tốn tiền bối đến nơi đến chốn như vậy.

Cho túi hương trữ vật vào Không gian Giới chỉ của mình. Hắn quyết định lần này sẽ về lại Oản Tử Cốc xem có tìm được đường quay lại Cuồng Diễm Nhai hay không.

Thu thập tất cả mọi thứ, Tần Vô Song kiểm tra lại một vòng xung quanh trận pháp, xác nhận lại bốn phía xung quanh không có dấu vết người qua lại rồi mới bước tới lối vào bên vách núi, bịt kín xung quanh để người khác nhìn từ ngoài vào không nhìn thấy bất cứ dấu vết nào rồi mới quay lại sơn động.

Sau khi quay lại, Tần Vô Song mới khoác bộ giáp Trạm Lam lên người, thay bộ nội giáp cũ rồi lấy ba thứ còn lại ra khỏi phong ấn, gồm mười hai cuốn Phong ấn Đồ quyển, Chân Linh Chuyên và tấm bản đồ Vô Tận Đông Hải mang đi.

Làm xong những việc này, Tần Vô Song đi theo đường cũ, qua một loạt các cơ quan tới lối ra dưới chân núi, rồi lại quay lên đỉnh núi quét sạch một lượt chiến cục, xử lý toàn bộ thi thể cho đến khi hiện trường không còn chút dấu vết rồi mới rời khỏi Quy Vương Sơn, quay trở lại Oản Tử Cốc.

Từ lúc Tần Vô Song rời khỏi Oản Tử Cốc đến bây giờ, đi đi về về tất cả chỉ hết thời gian một ngày một đêm. Vài trăm dặm đối với Tần Vô Song mà nói chỉ là chút xíu công phu.

Rất nhanh, Tần Vô Song đã hạ cánh xuống bên ngoài Oản Tử Cốc. Để không làm kinh động người dân, Tần Vô Song quyết định sẽ đi bộ vào cốc. Bây giờ đã là chạng vạng của ngày thứ hai. Từ xa, hắn có thể nhìn thấy ngôi nhà cỏ của Thủy Nhược Lan, từng làn khói mỏng đang lượn lờ bay lên, cảm giác ấy khiến Tần Vô Song thấy ấm áp vô cùng.

Bước nhanh vào trong gian nhà cỏ, đột nhiên trong lòng Tần Vô Song chợt nảy sinh một tín hiệu báo động, hắn dừng bước, đang lúc ngưng thần thì cánh cửa khẽ đẩy ra, từ trong nhà bước ra một người.

Người này không ngờ lại là một đại hán râu quai nón, thần thái thô lỗ, tay đang cầm một con gà quay, ngoạm từng miếng thật lớn, vừa nhồm nhoàm nhai, vừa lải nhải quát:

- Mẹ kiếp, cô bé, không ngờ trên mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi này lại có một cô gái xinh đẹp đến vậy, chậc chậc, ngon lành quá.

Nói rồi lại phì phì nhè xương:

- Đáng tiếc, một cây cải trắng ngon như thế này lại phải cúng cho heo. Bà nó, đã không để lão tử ta uống canh thì thôi, còn bắt ta ngồi đây canh cửa!
- Tần đại ca…

Tần Vô Song nhìn thấy Thủy Nhược Lang, chậm rãi bước lại:

- Nhược Lan, cô nhanh đi vào nhà đi.

Thủy Nhược Lan lắc lắc đầu:

- Không, Tần đại ca, vì sao huynh định giết hắn chứ?

- Cái loại người nham hiểm như thế này, nếu như không giết hắn, chẳng phải sẽ khiến cho các thôn dân vô tội phải chết oan ức rồi sao?

Sắc mặt Thủy Nhược Lan tái nhợt, nhớ đến những thôn dân kia, hiển nhiên khiến cho trong lòng của nàng rung động một trận, khẽ cắn môi, vẻ mặt sợ hãi nói:

- Tần đại ca, muội không muốn có thêm người chết nữa. Muội thật sự không muốn nhìn thấy có thêm người chết nữa.

- Không giết hắn, những sơn dân kia làm sao có thể nhắm mắt được?

Lão Thụy không ngừng van xin:

- Công tử, tiểu nhân thật sự không có giết người, tiểu nhân chỉ là một người hầu mà thôi. Tiểu nhân không có giết người!

Thủy Nhược Lan cũng nói:

- Giết người là cái tên ác đồ kia, kẻ này không có giết người!

- Không có giết người, nhưng hắn cũng là đồng lõa.

Tần Vô Song giận dữ quẳng Lão Thụy sang một bên, Tử Dương Kiếm xuất hiện trong tay, hướng về phía Lão Thụy bước nhanh đến.

Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên xuất hiện một vầng quang mang cát tường, từng luồng từng luồng hương thơm ngát mũi từ trên không trung rất nhanh tản xuống. Một chiếc loan xa nhiều màu sắc chợt từ trên trời chậm rãi đáp xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

Từ bên trong chiếc loan xa chợt đi ra mấy nữ tử thân hình yểu điệu, xinh đẹp như tiên tử. Những nữ tử này nhìn qua vô cùng trẻ tuổi, cũng đứng ở phía sau một phụ nhân thân mặc cung trang.

Vị phụ nhân kia dáng vẻ ung dung, mày ngài mắt phượng, có vẻ vô cùng uy nghiêm. Bà ta chỉ liếc nhìn một cái, cũng khiến cho Tần Vô Song cảm giác được uy nghiêm vô cùng.