Khí Trùng Tinh Hà

Chương 580 :

Ngày đăng: 15:05 18/04/20


Tần Vô Song nho nhã lễ phép đi lên:

- Lão trượng, hữu lễ rồi.

Lão hán Lục Cân đúng là đang thở vắn than dài, cảm thấy trấn Bình Nguyên đời sau không bằng đời trước, để người ta ức hiếp, vô cùng uất ức, nhìn thấy có người xa lạ chào hỏi, uể oải liếc nhìn Tần Vô Song, thấy người thanh niên này ăn mặc bình thường, thuận miệng trả lời một câu.

- Lão công công, hỏi ngươi một chút.

Bao Bao thấy lão hán Lục Cân không dừng cước bộ, cười ha ha tiến đến trước mặt lão hán, chặn đường phía trước.

Lão hán Lục Cân có chút hờn giận:

- Tiểu hậu sinh từ đâu tới, không hiểu quy củ như vậy. Chặn đường lão hán ta làm cái gì?

- Lão trượng, ta muốn hỏi thăm ngươi một chút, nơi này có phải là trấn Bình Nguyên không?

- Là trấn Bình Nguyên!

Lão hán Lục Cân tức giận ứng lại một câu.

- Vậy lão trượng có từng nghe nói, trấn Bình Nguyên này, mấy trăm năm trước, từng xuất hiện một cặp huynh đệ, tên là Tần Vũ và Tần Tường không?

Tần Vô Song lại hỏi.

Lão hán Lục Cân vốn đang phờ phạc, nghe thấy hai từ "Tần Vũ" và "Tần Tường" chui vào lỗ tai, nhất thời giống như đánh tiết gà vậy, khắp người đều hưng phấn trở lại.

- Đúng đúng đúng, người thanh niên, sao ngươi lại biết? Ngươi từ Vấn Đỉnh Sơn tới sao? Có quan hệ gì với hai huynh đệ Tần gia đó?

Một chuỗi các câu hỏi, giống như đạn bắn, không ngừng ba ba bắn ra.

Lão hán này, từ nhỏ đã nghe tổ tông kể về lịch sử vinh quang của Tần Vũ và Tần Tường, cả cuộc đời sống đến chừng này tuổi, chuyện chính sự chưa từng làm qua, lạc thú và sở thích lớn nhất, chính là tuyên dương lịch sử của hai huynh đệ này. Cũng chính là nói, cả đời đến giây phút cuối cùng, thuần túy sống trong lịch sử.

Lúc này không dễ thấy được một người ở xứ sở khác hỏi thăm về hai huynh đệ này, đương nhiên là vui mừng quá đỗi, chỉ hận không thể kéo Tần Vô Song lại nói chuyện ba ngày ba đêm.

Tần Vô Song thật ra bị sự đột nhiên chuyển biến thái độ của lão hán này làm cho ngây người.

Lão hán Lục Cân tự nhiên, mặt mày hớn hở nói:

- Ngươi muốn hỏi thăm về hai huynh đệ bọn họ, tìm ta là đúng rồi. Toàn bộ trấn Bình Nguyên này, cho dù là người nhà của bọn họ, cũng chưa chắc hiểu biết nhiều hơn ta. Ta đã nghiên cứu về bọn họ vài thập niên rồi. Về phương diện này, tuyệt đối là chuyên gia.

Tựa hồ sợ Tần Vô Song không tin, lão hán Lục Cân căn bản không để cho Tần Vô Song mở miệng, lại nói:

- Hai huynh đệ bọn họ, Tần Tường lớn hơn một chút, Tần Vũ nhỏ hơn một chút. Phụ thân của bọn họ, tổng cộng sinh bốn người con trai, năm người con gái. Hiện giờ, ở trấn Bình Nguyên, con cháu hương khói còn lại của hai huynh đệ bọn họ, vẫn là nhân vật đầu lĩnh của trấn Bình Nguyên. Còn có…

Tần Vô Song vội vàng xua xua tay, tạm dừng sự nhiệt tình dào dạt của lão hán:

- Lão trượng, nếu ngươi có thể nói cho ta, địa chỉ chỗ ở trước kia của bọn họ là nơi nào, vãn bối cảm kích vô cùng.
Bao Bao cười nói:

- Ngươi thật là hồ đồ.

Tần Vô Song suy nghĩ, đột nhiên hỏi:

- Hiện giờ, vai vế cao nhất của Tần gia trấn Bình Nguyên là người nào? Cách hai huynh đệ Tần Vũ và Tần Tường bao nhiêu đời?

Đây đều là chuyện đã trôi qua mấy trăm năm, thật sự luận về vai vế. Tần gia trấn Đông Lâm đến đời Tần Vô Song, cũng là truyền thừa mười mấy hai mươi mấy đời rồi.

Vậy thì trấn Bình Nguyên, có lẽ cũng không sai biệt có mười mấy đời rồi. Chỉ có điều, Tần gia của trấn Bình Nguyên, hiển nhiên cũng là gia tộc tu luyện, hơn nữa nhìn trận thế này, phát triển khẳng định là mạnh hơn Tần gia trấn Đông Lâm rất nhiều, có lẽ trong tộc nói không chừng cũng có một số lão nhân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Người gác cổng đó lắp bắp nói:

- Tần Tường và Tần Vũ, các ngươi quen biết hai vị tổ tiên này sao?

- Này, là chúng ta hỏi ngươi, sao ngươi lại hỏi ngược lại chúng ta?

Người gác cổng đó cười khổ nói:

- Lão tổ tông của trấn Bình Nguyên chúng ta, căn bản không có cách thế hệ với hai vị tổ tiên Tần Vũ và Tần Tường, bọn họ là ngang hàng.

- Ngang hàng?

Tần Vô Song cả kinh.

- Đúng vậy, phụ thân của hai vị tổ tiên Tần Tường và Tần Vũ, sinh được bốn người con trai. Hai người bọn họ là Lão Đại và Lão Nhị, phía dưới còn có Lão Tam, Lão Tứ. Lão Tam sớm đã qua đời rồi. Nhưng Lão Tứ, cũng chính là lão tổ tông hiện nay của chúng ta, vẫn còn sống.

Tin tức này, thật sự khiến Tần Vô Song thực sự có chút bất ngờ. Hắn vẫn luôn suy nghĩ theo xu hướng bình thường, cho dù thiên phú của tỷ muội huynh đệ của hai vị tổ tiên không bằng bọn họ, nhưng mặc dù tu luyện đến đỉnh cao cảnh giới Linh Võ, sống mấy trăm tuổi cũng là không có vấn đề.

Huống chi, ở Hiên Viên Khâu, Linh Võ Đại viên mãn căn bản không được xem là cảnh giới xa xôi gì.

- Lão tổ tông đó, hiện tại cũng đang ở khu mỏ tinh thạch sao?

Tần Vô Song lộ vẻ xúc động hỏi.

- Đúng vậy, lão tổ tông không đi, tràng diện sợ rằng càng không khống chế được!

Tần Vô Song gật gật đầu, nói với Bao Bao và Cô Đơn:

- Tới khu mỏ tinh thạch!

Một hàng ba người, nhanh chóng xuất phát. Năm sáu trăm dặm lộ, đối với bọn họ mà nói căn bản không xem là lộ trình, không bao lâu, đã tới trên bầu trời khu mỏ tinh thạch. Nhìn xuống dưới, trong một sơn cốc, quả nhiên tụ tập hai nhóm người, đang giằng co, gươm súng sẵn sàng, khí thế vô cùng nguy hiểm, rất có xu thế một lời không hợp liền máu chảy thành sông