Khí Trùng Tinh Hà
Chương 582 :
Ngày đăng: 15:05 18/04/20
Giật mình nhìn về phía người công kích bọn họ, là một người thanh niên ăn mặc giản dị, vẻ mặt lạnh lùng đang nhìn chăm chú vào bọn họ, thời khắc đó, giống như thiên thần hạ phàm, uy phong lẫm liệt.
Người giật mình nhất, ngược lại chính là là Tần Dực. Hắn nhìn người thanh niên này mà trong lòng chấn động kịch liệt, giống như không tin nổi vào mắt mình, xoa xoa nhãn thần, hắn tựa hồ nghĩ rằng bản thân đang nằm mơ.
Đúng vậy, hắn không nhìn lầm!
Bá Vương Phá Trận Thương! Cách đây đã rất lâu, cây thương này chính là niềm kiêu ngạo của Tần gia trấn Bình Nguyên hắn, là vinh quang của Tần gia trấn Bình Nguyên hắn, và chủ nhân của cây thương này, chính là thiên tài kiệt xuất nhất từ khi Tần gia trấn Bình Nguyên có sử sách đến nay, cũng chính là huynh trưởng Tần Vũ của Tần Dực hắn.
Người thanh niên này, mặt mày, cũng có mấy phần rất giống với huynh trưởng Tần Vũ!
Hắn là ai? Hắn là ai? Trong mắt Tần Dực lóe lên quang mang vô cùng nóng bỏng, chấn động trong lòng càng không thể ức chế. Nhãn thần nhìn Tần Vô Song, đã xuất ra mấy phần mơ mơ màng màng.
Hàng con cháu của Tần Dực, hiển nhiên cũng nhìn thấy phản ứng kỳ lạ của Lão tổ tông, thân thiết đi tới, thấp giọng hỏi:
- Lão tổ tông, người không sao chứ?
- Lão tổ tông, không bị thương chứ?
Tất cả thân thiết ân cần hỏi thăm, nhưng Tần Dực căn bản không nghe thấy, mà giống như hóa đá, nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Tần Vô Song, nhìn chuyên chú như vậy, chân thành như vậy, biểu lộ trong mắt lộ ra một vẻ quang mang nóng bỏng.
Các loại cảm xúc ngạc nhiên, nghi ngờ, vui mừng khôn xiết… như đan xen vào nhau.
Tình hình này, khiến những tộc nhân của Tần gia trấn Bình Nguyên, đều cảm thấy không hiểu được thủ lãnh của mình, nhưng bọn họ thấy phản ứng này của Lão tổ tông, có lẽ không phải có chuyện gì xấu. Lẽ nào người thanh niên xuất thế ngang trời này, có gì cổ quái?
Phía bên Tần Uy phản ứng trước, hổn hển tức giận nói:
- Các hạ là người nào? Ngang tàng xuất hiện, là có ý tứ gì?
Hai tộc đệ khác, cũng đứng ra, một trái một phải, bảo vệ hai bên của Tần Uy. Trận địa sẵn sàng, loại thần thái khoa trương này, khiến tất cả những người có mặt ở đây đều cảm thấy giật mình.
Tộc nhân của trấn Bình Nguyên, luôn quen nhìn thấy Tần Uy bạo ngược, chuyên quyền, lúc này thấy bộ dạng miệng hùm gan sứa của hắn, không tránh khỏi có chút giật mình, người thanh niên này tướng mạo không dọa người, sao có thể khiến loại ác nhân như Tần Uy phải kiêng nể.
Tần Vô Song lạnh lùng nhìn Tần Uy đánh giá, ngữ khí lãnh đạm:
- Vừa rồi ngươi nói cái gì?
- Ta…
Tần Uy mặc dù nhanh nhẹn, dũng mãnh, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Tần Vô Song nhìn chăm chú, không kìm được giật mình một cái, những lời cương quyết trên miệng, cố gắng nuốt xuống:
- Ta… Ta nói cái gì, ta… Các hạ rốt cuộc là người ở đâu, Tần gia trấn Bình Nguyên không thân quen với ngươi đúng không?
- Ha ha, ngươi tên là Tần Uy sao?
Bao Bao đột nhiên cười rộ, ngông nghênh đi tới phía trước:
Tần Uy vuốt vuốt hai má nóng rực, khàn tiếng quát:
- Ngươi… hảo tiểu tử, ngươi đánh ta!
Tần Vô Song ánh mắt như đao, sắc bén vô cùng, điềm nhiên nói:
- Ngươi phí lời thêm một câu, tiếp theo, sẽ không chỉ là một cái tát đâu.
Sắc mặt Tần Uy đại biến, thực lực của đối phương, quá đáng sợ! Không nghi ngờ gì cả, thực lực này, nhất định là cao hơn hắn! Đáng sợ nhất là, trên người người thanh niên này khí tức phát ra từ trên xuống dưới, loại người này, hiển nhiên không phải đe dọa suông, mà khẳng định là nhân vật nói được làm được!
Khóe miệng Tần Uy giật giật, cuối cùng không dám phí lời thêm một câu, trầm giọng hỏi:
- Các hạ, nếu ngươi đã muốn ra mặt, thì hãy để lại tên tuổi, lần sau chúng ta lại tranh luận.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Lần sau tranh luận, đó là chuyện của lần sau. Hôm nay, ngươi tưởng rằng như vậy là xong sao?
Tần Uy toàn thân như rơi xuống kẽ nứt:
- Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa?
Sự tức giận của Tần Vô Song đã phát tác, khóe miệng lộ ra một nụ cười vô cùng tà ác:
- Vừa rồi không phải ngươi đã nói sao? Không có thực lực, thì phải có giác ngộ của kẻ yếu. Hôm nay, ta sẽ để ngươi lĩnh hội một chút giác ngộ của kẻ yếu là như thế nào?
- Tiểu tử, ngươi đừng quá ngông cồng. Ta đã truyền thức cho Trưởng lão Quan Hà rồi, không đến nửa ngày hắn có thể đến được đây, cho dù ngươi giết chết tất cả chúng ta, ngươi tưởng rằng ngươi có thể trốn được sao?
Tần Vô Song cười lạnh, thản nhiên hỏi lại:
- Ai nói với ngươi là ta muốn trốn?
Bao Bao cũng cười to, trợ uy nói:
- Trước tiên phải đánh cho con chó dữ nhà ngươi một trận, sau đó mới hỏi tội chủ nhân nhà ngươi quản giáo không nghiêm!
Đừng nói là phía bên trấn Xích Thủy, ngay cả Tần Dực cũng ngây người, hắn cũng bị hành động cố tình làm bậy này của Tần Vô Song hù dọa đến ngây người.
Người thanh niên này, rốt cuộc là ai