Khí Trùng Tinh Hà

Chương 585 :

Ngày đăng: 15:05 18/04/20


Tần Vô Song đối nhân xử thế như vậy, ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng. Nếu ngươi không biết xấu hổ, vậy cũng đừng trách ta trở mặt.

Ánh mắt của Quan Hà, dần dần trở nên lãnh khốc, khí phách trong mắt, ngưng tụ thành một loại nhãn quang mang tính xâm lược, mơ hồ hình thành một đạo khí tràng vô hình, bắt đầu tạo áp lực về phía Tần Vô Song.

Nếu nói về thực lực và cảnh giới, Tần Vô Song so với Trưởng lão Quan Hà một Hư Võ Đại viên mãn, xác thực có một khoảng chênh lệch, nhưng nếu nói về uy áp, Tần Vô Song từng trải qua thần quang tẩy lễ, há lại có thể bị uy áp của một Hư Võ Đại viên mãn hù dọa được sao? Ung dung như thường nói:

- Trưởng lão Quan Hà, nếu ngươi muốn không chiến mà khuất phục người khác, thì suy nghĩ đó, không tránh khỏi có chút khờ khạo. Ta từng gặp đối thủ còn cường đại hơn ngươi gấp mười lần, cũng chưa từng lấy khí tràng khiến ta khuất phục.

Câu nói thản nhiên này, thật sự giống như một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp đâm vào trái tim của Trưởng lão Quan Hà, nhất thời khiến khí thế của hắn tiêu trừ đi một nửa.

Trưởng lão Quan Hà mặc dù bá đạo, mặc dù cường thế, nhưng cũng không phải là người không có đầu óc. Nhìn thấy Tần Vô Song dưới uy áp của hắn, vẫn trấn định như vậy, đã có mấy phần hồ nghi. Trong lòng khẽ nói thầm, người thanh niên này rốt cuộc là ai? Vấn Đỉnh Sơn, từ lúc nào lại xuất hiện một người trẻ tuổi như vậy? Là đệ tử của nhà nào?

Trưởng lão Quan Hà mặc dù gần đây chủ yếu ở bên ngoài, nhưng đối với chuyện trong tông môn, tự tin vẫn nắm bắt được tám chín phần. Đặc biệt là đối với những tuấn kiệt trẻ tuổi, tựa hồ có thể nói là nắm như lòng bàn tay.

Nhưng một tiểu tử xa lạ như vậy, lại phá vỡ tự tin của Trưởng lão Quan Hà. Hắn không phải cảm thấy bản thân không đối phó được với người thanh niên này, mà là kiêng kỵ thế lực sau lưng người trẻ tuổi này, rốt cuộc là cao tầng nào.

Nhưng vấn đề không xác định rõ ràng, muốn hạ thủ nặng, tuyệt đối không thể. Quan Hà hắn năng lực mặc dù lớn, nhưng ở Vấn Đỉnh Sơn, cũng còn phải nhìn sắc mặt của rất nhiều người.

Dù sau, trên Vấn Đỉnh Sơn, người có năng lực lớn hơn hắn cũng quá nhiều.

- Người thanh niên, nếu lão phu thật sự vẽ ra đường đi, ngươi cảm thấy, dựa vào ngươi, hoặc là hai trợ thủ bên cạnh ngươi, có thể tiếp nhận được sao?

Tần Vô Song thản nhiên nói:

- Nói như vậy, Trưởng lão Quan Hà, cũng không phải rất tự tin. Bằng không, với tu vi Hư Võ Đại viên mãn của ngươi, muốn vừa vào cửa đã động thủ. Ai có thể ngăn cản được ngươi chứ?

Lời này, hiển nhiên là trực tiếp chỉ nội tâm của Trưởng lão Quan Hà, tóm lấy sự lo lắng và kiêng kỵ trong lòng hắn phơi bày ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trưởng lão Quan Hà một trận nghiêm nghị, thầm nghĩ người thanh niên này quả nhiên rất mạnh, nhưng Tần Vô Song càng như vậy, hắn càng cảm thấy sau lưng Tần Vô Song có át chủ bài.

Tần Vô Song phảng phất giống như biết được tâm sự của hắn, cười cười, cởi mở nói:

- Trước kia ta đã từng nói với Tần Uy rồi, ta chỉ côi cút một mình, tới Vấn Đỉnh Sơn, chẳng qua cũng chỉ được mấy ngày. Không có sư thừa kế nghiệp, cũng không có chỗ dựa lưng. Chỉ có một thân cứng cỏi kiên cường, một cổ chính trực ngay thẳng mà thôi.
Lẽ nào, tên tuổi của tổ tiên Tần Vũ mấy trăm năm sau, vẫn hữu dụng như vậy sao? Ngay cả một hậu nhân của hắn, cũng có thể khiến Trưởng lão Quan Hà kiêng kỵ như vậy?

Nhưng bất luận như thế nào, đây cũng là chuyện vui mừng bất ngờ.

Tần Vô Song cười ha ha:

- Được, Trưởng lão Quan Hà, người vui vẻ nói lời sảng khoái, Vô Song vô cùng bội phục. Giải quyết chuyện này như vậy, theo như Tần Vô Song thấy, là kết quả hoàn mỹ nhất. Trưởng lão Quan Hà, chúng ta kính rượu lẫn nhau trên bàn rượu, dù sao vẫn tốt hơn nồi da xáo thịt ở đây. Người cùng nhà Tần gia chém giết lẫn nhau, cho dù chuyện xảy ra có nguyên nhân, nhưng nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ trở thành trò cười cho những kẻ đối đầu với Tần gia.

Lời này thật ra có đạo lý, Trưởng lão Quan Hà mặc dù luôn đối nội chèn ép trấn Bình Nguyên, không hy vọng trấn Bình Nguyên lại xuất ra đệ tử kiệt xuất, áp phong thủy của trấn Xích Thủy. Nhưng đối ngoại, lòng hiếu thắng của Quan Hà cũng không yếu hơn Tần Vô Song, cười lớn gật đầu:

- Không sai, không thể để bên ngoài cười nội bộ Tần gia chúng ta bất hòa. Tần Vô Song, lão phu lúc trước còn muốn đánh ngươi thành tám mảnh, nhưng bây giờ, đột nhiên cảm thấy con người ngươi, quả nhiên có chút thú vị, chẳng trách mấy Chưởng môn và những Tôn giả khác, đánh giá đối với ngươi đều vô cùng xem trọng, danh tiếng vang lừng, quả nhiên là danh phó kỳ thực.

Quan Hà cũng vì tìm đường lui xuống cho mình, quay đầu lại nói với Tần Uy:

- Tần Uy, ngươi qua đây, cúi đầu tạ lỗi với Vô Song công tử đi.

Tần Uy quả thực không dám tin vào tai mình, Trưởng lão Quan Hà tại sao lại nói như vậy?

- Các ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, sau này, ai nhìn thấy Vô Song công tử, đều phải vô cùng tôn trọng cho ta. Nếu Vô Song công tử không thủ hạ lưu tình, cho dù giết chết các ngươi, lão phu cũng sẽ không nói giúp các ngươi. Các ngươi chỉ biết Vô Song công tử tới từ các quốc gia nhân loại, nhưng có biết gần đây nhất hắn đã làm gì không? La Thiên Đạo Trường, nghe nói rồi chứ? Chính là Vô Song công tử một tay tiêu diệt, đem sơn môn của bọn chúng tiêu diệt tận gốc. Chuyện này, đã chấn động toàn bộ Hiên Viên Khâu. Những kẻ tầm nhìn hạn hẹp các ngươi, còn không tới tạ ơn không giết của Vô Song công tử nữa?

Quan Hà càng thổi phồng Tần Vô Song lên cao, thái độ trước sau bất nhất vừa rồi của hắn, cũng càng dễ dàng được chấp nhận. Huống hồ, hắn cũng không có thổi phồng quá mức, chỉ là trần thuật một sự thực mà thôi.

Đám người Tần Uy nghe thấy lời này, mới biết bản thân đã ngu xuẩn bao nhiêu. Nhân vật ngay cả Thần đạo cường giả của Tần gia Thiên Đế Sơn cũng tán thưởng, sao bọn chúng có thể đắc tội như vậy được chứ?

Tộc nhân Tần gia trấn Xích Thủy, quả thực thẹn đến mức muốn chui xuống đất, còn phía bên trấn Bình Nguyên, lúc này mới biết cái tên Tần Vô Song, ý nghĩa là gì?

Tất cả đều tươi cười rạng rỡ, niềm hạnh phúc phát ra từ đáy lòng. Đã rất lâu rồi, Tần gia trấn Bình Nguyên, cuối cùng mới hưởng thụ được tôn trọng chân chính