Khí Trùng Tinh Hà

Chương 6 : Khiêu khích cùng phản kích

Ngày đăng: 14:56 18/04/20


Tần Liên Sơn cố gắng khắc chế phẫn nộ, trầm giọng nói:

- Cẩu Thánh các hạ thật tự tin, nghe khẩu khí của ngươi, chẳng lẽ cho rằng Tần gia ta bốn năm sau chắc chắn thất bại?

Cẩu Thánh ngồi trên ghế, chậm rãi nói:

- Ở quận La Giang, trong 20 năm qua nổi lên không ít thế lực mới, có đủ tư cách tham gia tranh giành vị trí hàn môn ít nhất cũng bảy, tám nhà. Nếu tính toàn bộ ở quận La Giang danh ngạch quý tộc cũng chỉ hơn 31. Số lượng danh ngạch quý tộc ít mà người tranh giành lại nhiều. Đem chưởng quỹ tiệm bán thuốc của các ngươi ở trấn Đông Lâm mà nói, xét thế lực cùng nhân lực hiện nay của hắn, Liên Sơn huynh nghĩ ngươi có thể giữ được cái danh ngạch hàn môn này sao? Hàn môn Tần gia hiện giờ ở trong tình huống nào, ta tin Tần Tộc trưởng ngươi rõ hơn Cẩu mỗ đi?

Tần Liên Sơn cho dù bực hết sức cũng cố gắng kiềm nén, bất động thanh sắc đưa tay đặt chén trà xuống.

- Cái này, Gia tộc Luận phẩm, Tần gia ta đời đời nói thế nào cũng đã trải qua hơn 20 kỳ. Ta nói cũng không phải quá lời, lúc Tần gia xuất hiện, quận La Giang lúc này không có mấy nhà quyền quý gia tộc. Sóng to gió lớn coi như là gặp qua không ít. Luận về công tác bình luận, do Chân Võ Thánh Địa chủ trì, tất cả người phụ trách đều là Hoàng Đế Bệ hạ tự mình ủy nhiệm. Ai đủ lớn, ngón tay đủ dài để có thể duỗi đến Chân Võ Thánh Địa?

Tần Liên Sơn trả lời, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Tuy hắn cũng minh bạch tình cảnh gian nan của gia tộc, nhưng người luôn luôn mạnh mẽ như hắn, sao lại trước mặt người ngoài rụt rè?

Cẩu Thánh cười gượng hai tiếng, vẻ mặt cổ quái nhìn chằm chằm Tần Liên Sơn. Ánh mắt thậm chí có chút láo xược, bộ dáng muốn ức hiếp người khác, hơn nữa ngay cả xưng hô đều thay đổi.

- Liên Sơn lão đệ, không phải ta nói ngươi. Tần gia đúng là có chút truyền thống, bất quá đều là lão hoàng lịch ghi lại. Ngươi không biết cái gì gọi là "phong thuỷ luân lưu chuyển" sao? Đầu năm nay, xem xét quan có công chính hay không, có còn tu dưỡng đạo đức hay không? Ngươi cho là Hoàng Đế Bệ hạ rảnh đến độ quan tâm công tác luận phẩm của một cái quận nho nhỏ sao? Hơn nữa, này thế đời vốn hơn thì thắng kém thì bị đào thải. Ai tay đủ mạnh, ai có đủ tài, thì lên đài, vì nước nhà cống hiến ít nhiều, đây là pháp tắc tự nhiên! Ai quản ngươi dùng thủ đoạn gì? Truyền thống, ở chúng ta Bách Việt Quốc, là không đánh giá tiền…

Tần Liên Sơn lại ẩn nhẫn, nghe xong lời này đột nhiên biến sắc, nhịn không được phất tay áo đứng lên:

- Cẩu Thánh các hạ, xem ra các hạ cũng không phải muốn chỉ cho Tần gia ta con đường sáng sủa, mà là muốn đoạn Tần gia ta đường lui, đúng không?

- Thật thẳng thắn!

Cẩu Thánh cũng không khách khí, đứng lên, không khoan nhượng nói:

- Liên Sơn lão đệ, xin thứ cho ta nói thẳng. Trong lần Gia tộc Luận phẩm tiếp theo, các ngươi Tần gia nhất định là bị hạ bậc, hàn môn dù thế nào cũng phải nhường lại. Ta tin tưởng ngươi rõ ràng tình cảnh của Tần gia hơn ta. Một khi bị hạ bậc, mất cái danh ngạch này, các ngươi Tần gia sẽ mất hết tất cả. Đến lúc đó, ta nghĩ, ngươi cũng không muốn rơi vào hoàn cảnh hai bàn tay trắng, nghèo khổ chán nản đi?

- Hừ…

Lời này không khác gì tát thẳng vào mặt, Tần Liên Sơn cười lạnh, trả lời lại một cách mỉa mai:

- Nghe ra thì, Cẩu Thánh tiên sinh ngài vẫn là quan tâm Tần gia? Sợ là không tốt như vậy đi? Có ý nghĩ xấu gì đừng ngại nói thẳng, không cần nhịn quá hư bụng.
- Phụ thân, kia Cẩu Thánh nhất giới toan sinh, nhân phẩm đê tiện, nhưng lại dám đến Tần gia trang ta diễu võ dương oai, cố nhiên là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, khi thiện sợ ác. Thay đổi cái nhìn lớn như vậy, chẳng phải là cũng cảm thấy được Tần gia trang ta giờ là con mèo bệnh, không được uy, không đủ gây sợ hãi?

Tần Liên Sơn buồn bã thở dài, hắn biết con trai nói đúng. Nếu đổi lại mấy trăm năm trước, gia tộc Tần gia nhiều người hưng thịnh, vẫn là hào môn, trong quận La Giang, có mấy người dám đến Tần gia trang ba hoa khoác lác? Càng không nói đến việc uy hiếp trắn trợn như vậy.

- Phụ thân, mấy ngày này ta cũng muốn vậy. Tần gia phải thịnh vượng, là ở trên tay chúng ta. Trận quyết đấu kia ta bị thua, lại chưa phải chuyện tồi tệ nhất. Cái gọi là đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời. Nếu ta ngay cả chuyện gian nan ấy cũng chịu không nổi, gặp được khó khăn liền trốn về Tần gia trang, không dám gặp người, ngày sau còn nói gì đến chuyện gánh vác gia tộc trên vai?

Lời này đánh trúng chỗ quan trọng, Tần Liên Sơn xúc động mạnh. Nhất là nhìn con trai đại nạn không chết của mình, toàn thân tràn đầy sức sống, mặc kệ là ánh mắt hay cử chỉ, thần thái phi dương, so với tính cách hồi trước có chất bất đồng.

Mơ hồ, hắn giống như thấy được trên người nhi tử một loại dục hỏa trùng sinh đại niết bàn.

Tần Liên Sơn mắt hổ trừng to, rốt cục gật gật đầu:

- Con trai ngoan, có chí khí. Phụ thân đáp ứng ngươi!

Lập tức chuyển ý, khẩu khí ngưng trọng:

- Bất quá ngươi cũng phải đáp ứng phụ thân, trở lại Võ Đồng Viện quận La Giang, cần phải nhịn nhục, không thể để rơi vào bẫy của kẻ khác.

Vũ Tinh Hà hào khí tăng lên, khóe miệng khẽ nhúc nhích, mang theo một cổ bễ nghễ khí, ngạo nghễ nói:

- Phụ thân, xin yên tâm, ta sống sót sau tai nạn, đã biết cái gì gọi là có cái nên làm, có cái không nên làm.

Có cái nên làm, có cái không nên làm?

Tần Liên Sơn trợn mắt, nhìn ánh mắt con trai, lại nhìn ra vài phần suy nghĩ sâu xa ý tứ hàm xúc.