Khí Trùng Tinh Hà
Chương 603 :
Ngày đăng: 15:06 18/04/20
Tần Vô Song biết rõ đạo lý "đánh một thương, đổi một phương", tuyệt không thể lưu lại ở trong vùng này quá lâu, bằng không lưu lại quá nhiều dấu vết thì đối với cường giả mà nói thì sẽ lập tức bị phát hiện ra sơ hở.
Tần Vô Song thông qua Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, quan sát thấy Yến Truy Dương cùng Lôi Tiêu kia, đều không có tiến vào trong thủy vực độ sâu bốn trăm trượng này.
Hắn quyết định, đem chiến trường tập trung vào trong khu thủy vực bốn trăm trượng này. Đương nhiên, sau khi Tần Vô Song tiêu diệt xong Hồ Khâu Lan, để không làm cho Yến Truy Dương cùng Lôi Tiêu có điểm hoài nghi gì, hắn liền để cho Ngô Đỉnh Nguyên chủ động liên hệ với hai kẻ bọn chúng, nói cho bọn chúng biết Hồ Khâu Lan và Ngô Đỉnh Nguyên đang ở cùng một chỗ.
Như vậy thì có thể tránh cho bọn chúng đột nhiên tiến hành liên hệ với Hồ Khâu Lan mà không được đáp lại, để cho bọn chúng sinh nghi không cần thiết.
Trong chớp mắt, gần một tháng đã trôi qua. Mặt nước Hắc Tử Hải vẫn như là không hề có một chút phản ứng, giống như là sau khi năm kẻ kia đã đi vào, cũng không có chút tin tức nào truyền ra ngoài.
Ngoại trừ Mộ Dung Nhạn ra thì kẻ lo lắng nhất chính là hai gã thủ lĩnh của Hồ Khâu Thế gia và Bách Kiếm Tông. Bọn chúng lần này đều là thuần túy bị bắt tới, nếu hai gã thanh niên kia vì vậy mà mất mạng thì thật đúng là không đáng. Bởi vậy bọn chúng lo lắng là điều căn bản không thể che dấu.
Còn bên của Thiên Phạt Sơn Trang cùng Lôi Đình Tông mặc dù cũng có chút khó hiểu, nhưng cũng vẫn chưa tới mức lo lắng. Bọn chúng trước khi xảy ra việc đã suy tính rất nhiều lần rồi. Bất luận như thế nào, Tần Vô Song muốn tránh khỏi Lôi Tiêu cùng Yến Truy Dương vây khốn thì căn bản là không có nhiều khả năng lắm.
Vũ khí Thần đạo, Lôi Tiêu và Yến Truy Dương đều có.
Mà Tần Vân Nhiên, ngược lại lại là kẻ bình tĩnh trấn định nhất. Một tháng này, hắn mỗi ngày đều là cái hình dáng khí định thần nhàn, dường như tới nơi đây giống như một chuyến đi chơi nghỉ ngơi thư giãn vậy. Dường như Tần Vô Song với hắn không hề có một chút quan hệ nào.
- Quy Nam huynh, cũng đã được một tháng rồi, ít nhất thì cũng phải có chút tin tức mới đúng chứ?
Lôi Minh không nhịn được hỏi.
Yến Quy Nam trong lòng cũng đã có chút lo lắng, nhất là nhìn thấy biểu hiện của Tần Vân Nhiên này rất khác thường, tạo cho hắn một loại cảm giác bất ổn. Nhưng ngoài miệng lại an ủi nói:
- Lôi huynh, không cần lo lắng. Ngươi xem đầm hắc thủy này nhìn không thấy đáy, thế giới dưới đáy nước quả thật là quá lớn rồi, thời gian một tháng, đủ để làm gì?
Nói là như vậy, nhưng trong lòng Yến Quy Nam vẫn là lo lắng không yên.
Tần Vân Nhiên ở xa xa thản nhiên cười nói:
- Chư vị, sắc trời đã muộn rồi, ta về Phiêu Tuyết Lâu nghỉ ngơi trước, các ngươi cần phải đợi đến khi bầu trời tối đen mới trở về sao?
- Nhiên Phong Tử, ngươi cũng đừng giả bộ bình tĩnh. Ai mà nhìn không ra chứ, trong lòng ngươi còn gấp gáp hơn bất cứ ai khác.
Lôi Minh rất khó chịu, hắn thấy Tần Vân Nhiên dựa vào cái gì mà có thể hớn hở tới như vậy?
Thật hy vọng Lôi Tiêu cùng Yến Triêu Dương mau mau trở về, mang theo tin tức Tần Vô Song đã chết trở về, hung hăng đánh thẳng vào mặt cái tên Nhiên Phong Tử kia. Đáng tiếc, loại chờ đợi mong ngóng này, trong một tháng này, ngày nào hắn cũng nghĩ tới, nhưng lại vẫn chưa có thực hiện được.
Tần Vân Nhiên ha hả cười:
Lôi Tiêu lẩm bẩm nói:
- Thái cổ Yêu long? Thái cổ Yêu long này chẳng lẽ còn tồn tại ở trong thủy vực này sao?
Ngô Đỉnh Nguyên cười khổ nói:
- Vấn đề này tiểu đệ cũng không biết được. Lôi huynh, các ngươi tìm được tung tích của Tần Vô Song chưa?
Lôi Tiêu thở dài:
- Tên tiểu tử đó quả nhiên giảo hoạt, thủy chung vẫn không có cách gì tìm ra nửa phần tung tích của hắn. Đáng tiếc, Yến huynh không thể đem Thiên Phạt Chi Ưng xuống đâu, nếu không sao lại có thể phí sức như thế này?
Hiển nhiên, trong một tháng mù quáng truy tìm tung tích, khiến cho Lôi Tiêu giờ cũng có chút không nhẫn nhịn được nữa. Dù sao thì thời gian kéo dài càng lâu thì sự đả kích sĩ khí đối với bọn chúng lại càng lớn.
- Lôi huynh, chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Ta thấy càng đi xuống thủy vực này thì lại càng nguy hiểm, ta thật nghĩ cũng không muốn tiếp tục đi xuống.
Ngô Đỉnh Nguyên cố ý rụt rè nói.
- Ngô huynh, ngươi không phải là bỏ cuộc giữa đường đó chứ?
Lôi Tiêu có chút bất mãn hỏi.
Ngô Đỉnh Nguyên có chút cười khổ nói:
- Lôi huynh, chúng ta mù quáng như vậy, cũng không phải là biện pháp tốt. Ở đây nơi nơi xung quanh đều có nguy hiểm, ta mấy ngày nay đã bị linh thú công kích hơn chục lần. Linh thú bên trên thủy vực đã ngang ngược như vậy. Xuống sâu thêm chút nữa, ta sợ nuốt không trôi. Lần này Hồ Khâu huynh đã bị thương, may mà không có nghiêm trọng lắm, nếu không chúng ta có bốn người xuống, nhưng lại chỉ có ba người lên thì thật là không đáng rồi.
Lôi Tiêu lạnh lùng nói:
- Ngô huynh, bây giờ mới là bắt đầu, ngươi đã nói mấy lời nhụt chí thế này, sau này trận đánh trở nên ác liệt thì còn đánh như thế nào nữa?
Ngô Đỉnh Nguyên thở dài:
- Lôi huynh, tiểu đệ chỉ là nhất thời xúc động nói ra thôi, chúng ta đi xem Hồ Khâu huynh trước đi.
Hắn là cố ý biểu hiện rụt rè cho Lôi Tiêu thấy, khiến cho tâm lý phòng hờ của Lôi Tiêu từ từ mà hao mòn mắt