Khí Trùng Tinh Hà
Chương 623 :
Ngày đăng: 15:06 18/04/20
Đừng nói là Ngụy Thăng Long, ngay cả kẻ hiểu nhiều biết rộng như Hạ Hổ đầu cũng bị một màn bất ngờ trước mắt mà làm cho ngây người, loại thủ đoạn thần thông này quả thực là cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua.
Ngay cả là kẻ nào ra tay hắn cũng không thấy được.
Nhìn quanh bốn phía đều là trống trơn, hắn bất luận khuếch tán thần thức thế nào cũng không thể nào mà tìm được. Ngoài mấy kẻ đệ tử của Tinh La Điện ở trước mặt thì căn bản là không có một kẻ nào khác.
Hạ Hổ đầu dáng vẻ sợ hãi, sống lưng nhất thời toát một luồng khí lạnh. Ẩn ẩn ý thức được tình hình hôm nay có điều bất ổn.
Ngụy Thăng Long là kẻ hiểu chuyện, một chiêu bất thành liền biết chuyện không ổn, lập tức dừng lại, không hề công kích thêm lần nữa, mà nhanh chóng trở về để phòng thủ môn hộ.
Hoàng Thanh Hổ lại không biết ý nghĩ của Ngụy Thăng Long, thấy Ngụy Thăng Long dừng tay không tiếp tục tấn công, nhịn không được hỏi:
- Ngụy sư huynh, sao lại ngừng lại rồi?
- Đừng nói nữa, lui về sau!
Ngụy Thăng Long một tay túm lấy Hoàng Thanh Hổ liền hướng mặt sau mà chạy về.
Đệ tử của Tinh La Điện cũng ngơ ngác nhìn nhau, không biết là đang xảy ra chuyện gì.
- Hạ Thiên Minh, vài năm không gặp, gan của ngươi cũng lớn lên không ít.
Trong hư không có một âm thanh lạnh lùng vang lên.
Hạ Hổ đầu nghe cái âm thanh ấy trực tiếp gọi thẳng tên mình, trong lòng phát lạnh. Thanh âm này sao lại quen thuộc đến như vậy?
Ngẫm nghĩ lại, Hạ Hổ đầu toàn thân giật mình một cái, nhịn không được run run lên, sắc mặt đại biến. Hắn đột nhiên nhớ tới một kẻ, một cái tên vô cùng đáng sợ nhất thời hiện lên trong đầu hắn.
- Tần Vô Song?
Hạ Hổ đầu hoảng sợ thất sắc, nhìn nhìn chung quanh, thần thái giống như ma xui quỷ khiến, vô cùng hoảng hốt sợ hãi.
Ngụy Thăng Long và Hoàng Thanh Hổ nhìn thấy vẻ mặt Hạ Hổ đầu như vậy đều vội vàng chạy tới, nhẹ giọng hỏi:
- Nhị Hổ đầu, là kẻ nào?
- Là kẻ nào? Các ngươi không nghe ra sao?
Mộ Dung Nhạn tò mò hỏi:
- Tần đại ca, huynh tới nơi đây để gặp ai sao?
Tần Vô Song gật gật đầu, lại lắc lắc đầu:
- Có thể nói là như vậy, nếu như người đó ở đây thì có thể gặp một lần. Nếu như đã không còn ở đây rồi thì ta đành đem đồ vật kia ra sử dụng.
Trong lúc nói thì hai người đã tới một cái nội viện, tiến vào, bên trong cũng là một cái sân không lớn, trong sân đó trồng một chút trái cây, bên góc của vườn còn có một cái giếng một màu xanh trong.
- Hồ lão trượng có ở nhà không?
Tần Vô Song vừa mới hỏi xong thì trong phòng bước ra một lão hán đang run rẩy, trong tay nắm một cây quải trượng, lụ khụ dùng tiếng khàn khàn hỏi:
- Chàng trai, ngươi tìm ai?
Tần Vô Song nói:
- Trên đỉnh đầu đầy sao trời!
Lão già kia rùng mình:
- Đại cục dưới chân!
Tần Vô Song lại nói tiếp:
- Gỡ sao xuống làm quân cờ!
Ông lão kia cũng nói tiếp:
- Mời nhật nguyện chung một ván!
Hai người nói xong đều cười rộ lên, ông lão kia đảo qua, dáng vẻ lụ khụ già yếu lúc trước biến thành một vẻ mặt tháo vát thông minh, ánh mắt như điện dò xét Tần Vô Song.