Khí Trùng Tinh Hà

Chương 66 : Nguyện làm đấu khuyển

Ngày đăng: 14:57 18/04/20


Phía đông dần lộ ra những tia sáng trắng, xua tan sự im lặng của bóng đêm, một ngày mới lại bắt đầu.

Tần Liên Sơn cả đêm không ngủ dẫn theo một đoàn người chờ sẵn ngoài cửa. Xa xa, trên con đường lúc buổi bình minh truyền đến những tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc.

Người của Tần gia bắt đầu reo hò:

- Thiếu gia, quả nhiên là thiếu gia!

- Thiếu gia đã trở về!

Tần Vô Song cưỡi trên lưng con ngựa dẫn đầu, sau lưng còn có chừng ba mươi con tuấn mã nữa, trên lưng mỗi con lại trói một người, tất cả đều là người của Hứa gia. Hơn nữa tất cả đều còn sống. Không phải Tần Vô Song không muốn giết người, hắn để lại, ắt phải có lý do.

Đến đầu đường, Tần Vô Song nhảy khỏi ngựa bắt đầu xuống dắt bộ. Đây là cách thể hiện sự tôn trọng với cha hắn đồng thời cũng là sự tôn trọng với người trong tộc. Những người này đã phải chiến đấu cả đêm, bây giờ lại đứng đây chờ hắn, tuyệt đối xứng đáng cho hắn tôn trọng.

- Phụ thân, hài nhi đã làm tròn nhiệm vụ.

Tần Vô Song đến trước mặt Tần Liên Sơn, mỉm cười nói, biểu hiện vô cùng thoải mái. Khó mà tìm thấy trên mặt hắn bất cứ dấu hiệu gì của sự mệt mỏi hay lo lắng. Tựa như cả đêm qua hắn được nghỉ ngơi trong nhà và bây giờ mới đi luyện tập buổi sáng về vậy.

- Hai cánh người Hứa gia, tổng cộng ba mươi mốt người, tất cả đều ở đây.

Tần Liên Sơn mừng rỡ:

- Tốt, làm tốt lắm!

- Tốt!

Phía sau mọi người cũng vỗ tay rào rào ai ai cũng vui mừng phấn khởi. Cảm xúc này xuất phát từ tận tâm can, nhìn mặt họ, hoàn toàn không thấy sự giận dữ hay mệt mỏi của đêm qua, tất cả chỉ còn sự thân thiết, sự tự hào xen lẫn hy vọng.

Tần gia lại quay trở về làm một Hào môn, nói theo một cách khác, bọn họ bây giờ đã là hộ vệ của một gia tộc Hào môn, nước dâng đến đâu thuyền cao đến đó!



Trong mật thất Tần gia, ruột gan Cẩu Thánh đang nóng như lửa đốt.

Bị Tần Vô Song đe dọa, có lẽ hắn đã chảy hết cả chậu mồ hôi hột rồi ấy chứ. Nhưng Tần Vô Song lại chẳng thèm nói gì, chỉ mỉm cười mân mê chiếc chủy thủ trong tay, thỉnh thoảng lại hơ qua hơ lại trên lửa. Xung quanh chủy thủ còn có những vệt sáng mờ mờ, khi xoay tạo nên những ánh sáng xanh kỳ dị.
- Lời hay ý đẹp thì ai chẳng nói được?

Tần Vô Song lạnh lùng:

- Đương nhiên, nếu ngươi muốn làm tay sai cho Tần gia chúng ta thì cũng phải làm tốt việc gì đó, coi như thử việc đi.

- Vâng, vâng, thiếu gia muốn tiểu nhân làm việc gì ạ?

- Cụ thể là chuyện gì thì ngươi cứ chờ mệnh lệnh. Nguyên tắc của một con chó là vĩnh viễn làm theo khẩu lệnh của chủ nhân, không được tự ý, không được tự ra vẻ thông minh, càng không được có hành động phản bội chủ nhân, ngươi làm được chứ?

- Được!

- Nếu ngươi đủ thông minh, ta tin là ngươi làm được. Vẫn là câu nói đó, nếu tận tâm với Tần gia thì cả đời này ngươi sẽ được ăn sung mặc sướng, tiền hô hậu ủng, nhưng nếu có ý định làm phản, ta chỉ cần giơ một ngón tay thì chín đời nhà ngươi đừng hòng toàn mạng.

Vừa ra uy vừa ban lộc, đây là cách khống chế thủ hạ không hai lòng tốt nhất. Bây giờ Tần Vô Song đã thể hiện thực lực của mình, còn Tần gia thì cũng lên được Hào môn, những ân trạch vừa nói, đương nhiên chẳng ai dám nghi ngờ.

- Tiểu nhân xin thề, cả đời này sẽ trung thành cùng Tần gia, nếu tiểu nhân hai lòng, thì sẽ bị trời tru đất diệt, vạn tiễn xuyên tim, toàn tộc chết đi không nơi chôn cất.

Tên Cẩu Thánh này còn lanh hơn khỉ, cách nhìn người của hắn cũng hơn hẳn kẻ khác. Theo những gì hắn quan sát thì tiền đồ của Tần Vô Song này khó có thể đoán được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Tây Môn Đại phiệt thì có làm sao chứ? Một thiếu niên Võ đồng Thất đẳng, thế nhưng cả một Hào môn Hứa gia còn không đánh thắng được hắn thì giới hạn của hắn ở đâu? Tiền đồ của hắn, Tây Môn Đại phiệt làm sao sánh nổi?

Thỏa hiệp với Tần Vô Song xong, Cẩu Thánh sớm đã lãnh ngộ được thủ đoạn của tiểu tử này, khỏi phải nói, hắn hoàn toàn khâm phục khẩu phục.

Kiểu người này, trong lòng Cẩu Thánh địa vị đương nhiên càng lúc càng cao, thủ đoạn này, tâm tính này, khí độ này, Cẩu Thánh chưa bao giờ thấy được ở bất cứ Gia chủ quý tộc nào trong quận La Giang.

Cho dù là Tây Môn Thiên của Tây Môn Đại phiệt, biệt hiệu Thanh niên Đệ nhất Cường giả Nam Vân Châu nếu so với người này thì cũng thật khập khiễng.

Người này sẽ không bao giờ chịu làm một con cá trong ao!