Khí Trùng Tinh Hà
Chương 691 : Vạn Pháp Triều Tông Hội
Ngày đăng: 15:07 18/04/20
Lý Bố Y gật đầu rất chắc chắn, nhưng nét mặt lại chẳng có bao nhiêu sự vui mừng. Quay lại hỏi:
- Nhị vị, tình hình bên hai vị thế nào?
Lý Dật Phong nói:
- Tạm thời tình hình vẫn ổn định. Nhưng sức mạnh của Tinh Hà Kết Giới vẫn không ngừng yếu đi, tình hình không được khả quan.
Tiêu Dật Hiên thở dài:
- Có thể là còn lại vài vạn năm, cũng có thể sau vài trăm năm, chẳng ai nói rõ được. Bố Y huynh, lẽ nào Đại lục Thiên Huyền chúng ta chỉ có thể ngồi chờ vận mệnh tuyên phán sao?
Nét mặt Lý Bố Y có chút đau khổ, nhưng rồi ngay lập tức được thay thế bằng sự quyết tâm không gì lay chuyển được.
- Nhị vị, tọa hóa không phải không thể thay đổi. Bất luận vận mệnh thế nào chúng ta chỉ còn cách gắng hết sức mình dù có thịt nát xương tan. Hai vị có hối hận không?
Lý Dật Phong và Tiêu Dật Hiên nhìn nhau, ánh mắt kiên định:
- Tuyệt đối không hối hận!
Lý Bố Y cười, khẩu khí ít nhiều có phần tang thương, khẽ thở dài nói:
- Những gì chúng ta làm thế nhân chẳng ai biết, đã chủ định là sẽ cô đơn, thậm chí còn không được thấu hiểu…
- Bố Y huynh, chúng ta đã chịu được qua sự cô đơn mấy vạn năm rồi. Đã lựa chọn con đường này thì dù có là đường cụt cũng phải bước tiếp.
Tiêu Dật Hiên cười khổ, nhưng giữa hàng lông mày lại tỏa ra sự vĩ đại.
Lý Dật Phong cười lạc quan:
Quy tắc này cũng không khó hiểu. Chưởng môn Tuyết Thiền nói xong tất cả đều gật đầu.
Chưởng môn Tuyết Thiền nói tiếp:
- Mười hai hòn đảo này tất cả chia làm bốn tầng, mỗi tầng là ba hòn đảo. Trong ba hòn đảo tầng đầu tiên, thời gian tối đa là mười ngày. Ba hòn đảo tầng thứ hai, thời gian là mười hai ngày. Tầng thứ ba là ba mươi ngày. Tầng cuối là sáu mươi ngày. Cũng có nghĩa là, trong thời hạn đó mọi người có thể kiên trì không ra khỏi đảo có nghĩa là qua! Đó là tất cả quy tắc, mọi người đã hiểu hết chưa?
- Hiểu!
Tần Vô Song cảm thấy quy tắc này không khó hiểu, nói thẳng ra là sinh tồn trên đảo. Đạt được thời hạn tối đa của mỗi tầng là thông qua. Nhưng tính ra, muốn qua tất cả các đảo thì mất tận một năm. Đương nhiên, trong quy tắc đã có mười hai hòn đảo, muốn thông qua hết thì rất khó.
Chưởng môn Tuyết Thiền mỉm cười:
- Quy tắc rất đơn giản, mỗi tông phái chỉ có hai người. Mọi người bàn bạc rồi báo tên lên. Sau khi có danh sách sẽ lập tức bắt đầu. Nếu chư vị thấy ở đây bàn bạc không tiện thì có thể về chỗ ở, dù sao thì cả ngày hôm nay là ngày báo danh, cũng không cần vội.
Đại sự thế này đương nhiên phải bàn bạc riêng rồi. Các tông môn nghe Tuyết Thiền nói như vậy đều lục tục rời khỏi Ngọc Hư Cung trở về chỗ ở.
Bên Tần gia, tuy còn lo lắng tình hình của Tần gia nhưng đã đến đây rồi thì không thể không tham gia.
Tần Vân Nhiên thấy các đệ tử trẻ tuổi đang háo hức muốn tham gia, cười nói:
- Các ngươi đang nghĩ gì thì nói đi. Có hai suất, các ngươi có năm người, cảm thấy ai đi là hợp lý?
Tần Vân Nhiên đẩy vấn đề sang những người trẻ tuổi cho họ tự giải quyết, như thế không khí ít nhiều có phần kỳ quái.