Khí Trùng Tinh Hà

Chương 721 : Xạ Nhật Tiễn, miễu sát!

Ngày đăng: 15:08 18/04/20


Tần Vô Song cặp mày nhướng lên, nói với nhị vị Chưởng môn:

- Chưởng môn, ta ra ngoài một lát, hai người phối hợp với ta, giúp ta mở cấm chế, để ta vòng ra phía sau tấn công bọn chúng. Chỉ cần vòng qua những Thần đạo cường giả, công kích từ phía sau khẳng định có thể làm hỗn loạn đội hình của bọn chúng. Ta công kích thành công xong lại quay về cấm chế ngay, hai người chờ sẵn ở đó mở cấm chế cho ta vào, thế nào?

- Công kích từ phía sau?

Tần Vân Nhiên và Tần Trọng Dương quay sang nhìn nhau. Đề nghị này mặc dù có chút mạo hiểm nhưng còn có tính an toàn hơn chuyện tấn công trực diện vào thế trận của đám Thần đạo cường giả.

Việc không nên trì hoãn, nếu như để đối phương tiếp tục công kích thế này thì bảy đạo cấm chế nhất định sẽ bị tổn hại chí ít ba đến bốn đạo. Tần Trọng Dương dù cẩn thận đến đâu cũng biết đã đến lúc nên làm chút chuyện gì đó, nên gật gật đầu, nói với Tần Vân Nhiên:

- Được, Lão Nhị, ngươi ở đây chủ trì, ta ra bên cạnh cấm chế phía ngoài lén đưa Tần Vô Song ra ngoài, để hắn tấn công bọn chúng từ phía sau.

Rồi quay đầu nói với Tần Vô Song:

- Vô Song, cho ngươi ra thì dễ thôi, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều, không được ham chiến. Một khi đã bị Thần đạo cường giả xúm lại vây công thì ngươi không còn cơ hội sống sót trở về nữa đâu.

Tần Vô Song trịnh trọng gật đầu, hít một hơi thật sâu, đồng ý nói:

- Tam Chưởng môn, cái này thì ta biết, người hãy yên tâm, ta sẽ không liều lĩnh với mạng sống của mình đâu.

Tần Trọng Dương thấy Tần Vô Song trước khi bước vào trận đại chiến mà vẫn có thể thoải mái như vậy, tâm thái quả nhiên đủ vững vàng, nhân tài của những trận đại chiến như thế này, chính là thứ mà Tần gia cần nhất.

- Chỗ này tạm thời nhờ ngươi đấy, cấm chế phía chính diện vô cùng quan trọng, tất cả không được hành sự lỗ mãng.

Tần Trọng Dương dặn dò.

Tần Vân Nhiên ha ha cười nói:

- Yên tâm đi, ta biết mà!

Tần Trọng Dương nói với Tần Vô Song:

- Vô Song, ngươi đi theo ta!

Tần Vô Song khẽ mỉm cười, chắp tay nói với đám đông:

- Chư vị, hãy đợi tin tốt lành từ ta!

Nói đoạn nhún chân, phiêu nhiên đuổi theo Tần Trọng Dương, bước nhanh ra ngoài. Tôn giả Tri Hòe nhìn Tần Vô Song khí khái như vậy, thong dong như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn, lại nhớ đến thái độ trước đây của mình với Tần Vô Song, Tôn giả Tri Hòe chợt thấy mấy trăm năm qua của mình trôi qua thật lãng phí.
- Lui!

Phong ấn Đồ quyển phất lên, hai đường quang mang chụp lấy hai đầu linh thú, hai đầu linh thú đang chém giết hứng khởi, dù đã có không dưới một trăm người chết dưới thiên phú thần thông của chúng những chúng vẫn chưa thấy đã.

Nghe thấy lệnh triệu hồi của Tần Vô Song, cả hai miễn cường biến thành hai đường lưu quang, trở về Phong ấn Đồ quyển. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tần Vô Song cũng không lưu lại lâu, thét lên một tiếng:

- Những kẻ trợ hổ làm ác kia, những kẻ hôm nay làm tay sai cho Tân gia, Tần gia tất diệt mãn môn, tuyệt vô hư ngôn!

Tần Vô Song trong lòng cảm thấy vô cùng khuây khỏa, kiểu giết chóc này khiến hắn tự tin hơn rất nhiều! Chớp mắt đã giết chết mười mấy Thông Huyền Cảnh đỉnh phong cường giả, chiến tích này đã vượt qua kỷ lục mà hắn lập được ở Mộng Huyễn Thiên Trì.

Tất cả những điều này, đương nhiên có được đều nhờ vào Thần Tú Cung cả.

Trên Thần Tú Cung dường như có một thứ ma lực nào đó có thể thay đổi toàn bộ khí chất trên người Tần Vô Song. Trong khoảng khắc giết chóc ấy, tâm tính của Tần Vô Song quả quyết vô cùng, không hề có chút dao động, cảm giác như việc giết mấy Thông Huyền Cảnh đỉnh phong đó chỉ đơn giản như chẻ mấy thanh gỗ mà thôi!

Đám Thần đạo cường giả bên kia đã tỉnh ngộ ra, đồng loạt hét lên:

- Là Tần Vô Song, là Tần Vô Song!

Đám Thần đạo cường giả miệng dù hét như vậy nhưng chẳng có ai dám đuổi theo. Ở đây, Ngưng Thần Đạo cường giả chiếm số đông, tất cả đều đã tận mắt chứng kiến cái chết của Lôi Minh nên Hóa Thần Đạo cường giả còn không động thủ thì chúng cũng tuyệt đối không dám lỗ mãng.

Lôi Việt nhìn thấy Tần Vô Song, không chờ phải nói đến câu thứ hai, nhe răng cười gằn:

- Tiểu tử, ngươi không trốn trong cấm chế thì nạp mạng đi!

Thân thể phóng lên, lập tức đuổi theo.

Yến Bắc Phi vội vàng quát:

- Lôi Việt huynh, không được lỗ mãng, cẩn thận sập bẫy hắn!

Lôi Việt hừ lạnh một tiếng, không thèm quay đầu. Tần gia từ trên xuống dưới, trừ Đại Chưởng môn ra, Lôi Việt chẳng sợ bất cứ kẻ nào. Dù có quân mai phục thì cũng làm gì được hắn?