Khí Trùng Tinh Hà
Chương 769 : Đông Chi Cực Địa
Ngày đăng: 15:08 18/04/20
Hạ Tử Ngưu thấy hắn lấy thương công kích, cũng không dám sơ suất, chưởng nhận trong tay nhoáng lên, cũng đánh ra một đao, hóa thành ngàn vạn đao mang sắc bén, ầm ầm cuốn tới. Miệng cũng khẽ cười nói:
- Tiểu tử, ngươi không phải có Thần Tú Cung sao? Sao không lấy ra sử dụng chứ?
Tần Vô Song điềm nhiên nói:
- Thần Tú Cung vừa ra, ngươi ắt phải chết không nghi ngờ gì.
Hạ Tử Ngưu trong lòng nghiêm nghị, ngoài miệng vẫn cứng rắn:
- Ai chết ai sống, phải thử mới biết được. Một người tu luyện dưới Thần đạo như ngươi, nếu không có Thần Tú Cung, há lại có tư cách đối chiến với ta sao?
Tần Vô Song sao có thể không biết cách khích tướng của đối phương, hắn đang hy vọng bản thân mình dùng Thần Tú Cung, ngoài miệng vẫn cố ý nói tựa hồ giống như hoàn toàn không sợ Thần Tú Cung vậy. Thản nhiên cười, thương thế đột nhiên thu lại, cười nói:
- Một khi ngươi đã muốn nhận thức một chút Thần Tú Cung, ta cũng không thể phụ tâm tư của ngươi được.
Phép khích tướng của Hạ Tử Ngưu không thành, trong lòng rùng mình, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện như không có gì, đĩnh đạc nói:
- Bất chấp cứ lấy ra đi!
Tần Vô Song thúc giục Âm Dương Tử Vân Dực, thân hình lướt về phía sau, bàn tay nắm lại, nhất thời tràn đầy kim quang, Thần Tú Cung cầm ở trong tay, Xạ Nhật Tiễn đã treo lên ở trên.
Hạ Tử Ngưu nhìn thấy Thần Tú Cung, ánh mắt nhất thời mơ màng. Thủ quyết nắm lấy, lập tức huyễn hóa ra vô số đạo tàn ảnh, nhập vào trong hư không.
Hiển nhiên, ngoài miệng Hạ Tử Ngưu nói rất lợi hại, nhưng khi món đồ hủy thiên diệt địa chân chính Thần Tú Cung xuất hiện, vẫn vô cùng kiêng kỵ.
Tần Vô Song thúc giục thần niệm, thần thức bao trùm lên phạm vi mấy trăm trượng, không ngừng truy tung.
Hạ Tử Ngưu hiển nhiên không có khả năng tới gần trong trăm trượng, mặc dù nhập vào hư không, cũng chỉ có thể chạy ở bên cạnh, gắt gao quan sát nhất cử nhất động của Tần Vô Song.
Tần Vô Song cũng là không thấy thỏ, không thả chim ưng, cuối cùng cũng không bắn ra, mà là ánh mắt sâu xa, thần quang lẫm liệt càn quét bốn phía.
Hạ Tử Ngưu hiển nhiên muốn kéo dài thời gian, lấy thần thức ngưng tụ thành thanh âm, lại có thể cải biến quỹ đạo vận hành của thanh âm, giống như từ dưới nền đất phát ra.
- Tần Vô Song, sự mất tích của Thần đạo cường giả ba tộc Giao Long, Ứng Long và Ly Long, món nợ này chắc chắn có liên quan đến ngươi, không sai chứ? Tiểu tử, ngươi ở Hiên Viên Khâu giương oai là đủ rồi, đến Vô Tận Đông Hải ta, thì đó chính là tự tìm đường chết!
Tần Vô Song nhắm mắt làm ngơ, pháp nhãn hoàn toàn mở rộng, Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn ở trước mặt hắn không ngừng lay động, hắn đương nhiên có thể trấn định được vị trí của Hạ Tử Ngưu.
Nhưng mà, Hạ Tử Ngưu này vô cùng giảo hoạt, mặc dù che giấu thân hình, nhưng vẫn di chuyển nhanh chóng, căn bản không dừng lại.
Cổ họng Mễ Già có chút khô khốc, hai chữ này, cả đời nàng rất ít khi mở miệng nói, cho nên nói ra hiển nhiên có chút khó nói.
- Không sao, Hạ Tử Ngưu trước khi chúng ta còn chưa tiến vào tửu lâu, đã để ý chúng ta rồi. Ngươi có gây chuyện gì hay không, hắn cũng sẽ tới gây phiền phức.
Tần Vô Song sau đó lại cảm thấy mình nói chuyện quá dễ dàng, lại nói:
- Dù sao, sau khi tới được Thang Cốc, theo như thỏa thuận, sau đó mỗi người một ngả, ai cũng không nợ ai.
Mễ Già âm u thở dài, không có phản bác, bộ dạng ngây người, phảng phất như đang trầm tư điều gì đó.
Hai người sau khi trải qua lần giao chiến với Hạ Tử Ngưu, ma tính của Mễ Già quả nhiên thu lại không ít, nàng cũng biết, nếu lại gây chuyện lần nữa, Tần Vô Song có lẽ sẽ lập tức giải tán với nàng. Không có sự giúp đỡ của Tần Vô Song, Xích Viêm Chi Hỏa, nàng căn bản không thể có được.
Sau khi bị Hạ Tử Ngưu đả kích, trong lòng Mễ Già lại càng thêm khát vọng đối với Xích Viêm Chi Hỏa, thầm nói:
- Lúc đó nếu ta dùng Xích Viêm Chi Hỏa vây quanh Hạ Tử Ngưu thì hắn căn bản không thể xông ra được! Nhất định phải có được vật này, Hạ Tử Ngưu, ngươi hãy đợi xem, món nợ này, bà cô ngươi sớm muộn gì cũng tìm ngươi tính sổ.
Ra khỏi Thất Sát Uyên, cách Đông Chi Cực Địa càng gần hơn.
Ước chừng sau nửa tháng, hai người cuối cùng cũng tới được Đông Chi Cực Địa trong truyền thuyết. Đập vào mắt, ngoài hơi nước mờ mịt và dòng nước băng băng cuồn cuộn ngất trời, không còn thứ gì khác. Trời nước một màu, đều là một vùng mờ mịt.
Tần Vô Song nhìn thấy hơi nước mù mịt, không khỏi có chút buồn bã:
- Đây là Đông Chi Cực Địa sao? Thủy vực mờ mịt như vậy, làm sao tìm được Xích Viêm Chi Hỏa?
Mễ Già nói:
- Ngươi đừng nóng lòng, Đông Chi Cực Địa này mặc dù quanh năm như vậy, nhưng cũng có khi trời quang mây tạnh. Chúng ta đợi một lát, đợi khi thời tiết chuyển biến tốt đẹp, tầm nhìn tốt hơn, liền tìm cửa tiến vào Thang Cốc. Đông Chi Cực Địa này, địa thế rất đơn giản, nhưng cũng vì quanh năm tràn ngập hơi nước, rất dễ bị lạc. Không phải ngày trời quang mây tạnh, tuyệt đối không thể chủ quan tiến vào trong đó!
Tần Vô Song nhìn thấy thủy vực mờ mịt, trong lòng cảm thấy mơ hồ:
- Phù Tang Chi Mộc, Xích Viêm Chi Hỏa có ở đây sao?