Khí Trùng Tinh Hà

Chương 817 : Thần Cổ Chi Thuật

Ngày đăng: 15:09 18/04/20


Ầm! Ầm! Ầm!

Trong nháy mắt khi bọn họ còn đang thương nghị, cấm chế bên ngoài lại bị phá vỡ một đạo. Cấm chế của Bách Lý Gia Tộc, cũng không phải là bã đậu, nội tình mấy ngàn năm, mặc dù không bằng những truyền thừa mấy vạn năm, nhưng những cấm chế gia tộc này, tốt xấu gì cũng trải qua vô số mưa gió, rất nhiều Hóa Thần Đạo cường giả, trước cấm chế sơn môn, đều vô công mà lui, trong điển tịch lịch sử của các gia tộc cũng đều có ghi chép. Nhưng hiện giờ, phòng ngự cấm chế của gia tộc, làm sao lại không chịu nổi một đòn như vậy chứ?

Đám người Bách Lý Phong trong lòng đều có một ý niệm bất an mãnh liệt, đó chính là đối thủ vừa đến, vô cùng đáng sợ, so với đối thủ mạnh nhất mà Bách Lý Gia Tộc từ xưa tới nay gặp phải còn đáng sợ hơn.

Chỉ còn lại một đạo cấm chế cuối cùng, mặc dù là cấm chế mạnh nhất, nhưng khí thế của địch nhân như vậy, một đạo cấm chế cuối cùng cho dù mạnh, cũng không cách nào thay đổi được hiện trạng khó khăn của toàn Bách Lý Gia Tộc.

- Cơ hội cuối cùng, sau khi đạo cấm chế này bị mở ra, ta sẽ khiến thi thể của Bách Lý Gia Tộc các ngươi chất đống thành núi, khiến máu của Bách Lý Gia Tộc các ngươi, chảy xuôi thành sông lớn!

Thanh âm của Tần Vô Song, phảng phất giống như Tu La đến từ địa ngục sát tràng, không có một chút tình cảm của loài người.

Bách Lý Phong toàn thân chấn động, đôi mắt đục ngầu lộ ra vẻ tuyệt vọng, rất là bất đắc dĩ, thì thào lẩm bẩm:

- Lẽ nào là trời muốn diệt ta? Thần đạo cảnh giới, chỉ còn thiếu một bước, lại gặp phải kiếp nạn này. Bách Lý Gia Tộc, rút cuộc đã đắc tội với cao nhân phương nào?

Những Trưởng lão khác, sắc mặt cũng khó coi, một Trưởng lão tính tình cương liệt trong đó quát:

- Đại Trưởng lão, lúc này, ngươi còn ở đây mà tính toán hơn thiệt cá nhân. Gia tộc nguy nan, vào thời khắc mấu chốt, ngươi là Đại Trưởng lão, thường ngày hưởng hết ưu đãi, lúc này một chút đảm đương cũng không có sao?

Người đầu tiên bộc phát ra, lửa giận trong lòng các Trưởng lão khác bỗng chốc bị nhen nhóm:

- Đúng vậy, Đại Trưởng lão, ngươi thường ngày làm kẻ quản lý bàng quan, mọi người cũng không nói gì. Thời khắc mấu chốt, ngươi vẫn là một chút biểu thị cũng không có, tên gia hỏa này, ngươi làm thế nào?

- Mọi người kính trọng ngươi là Đại Trưởng lão, lúc này, nếu ngươi một chút biểu thị cũng không có. Đợi ở trước mặt tổ tiên của Bách Lý Gia Tộc tự sát tạ tội đi!

- Để một mình hắn ở đây làm con rùa rụt cổ, chúng ta đi!

Những Trưởng lão này xưa nay vốn bất mãn với Đại Trưởng lão, lập tức đều bộc phát ra. Tất cả lòng đầy căm phẫn, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Bách Lý Phong, ồn ào xông ra ngoài.

Bách Lý Phong khuôn mặt già nua sinh động vô cùng, lúc xanh, lúc trắng. Hắn ở trong Trưởng Lão Đoàn, có quyền uy tuyệt đối, từ trước đến nay, hắn cũng rất hưởng thụ loại quyền uy này. Cho tới bây giờ không cảm thấy, những Trưởng lão này lại dám làm càn trước mặt hắn.

Vì vậy, đại bạo phát trong nháy mắt, khiến hắn nhất thời vẫn không thể nào lấy lại tinh thần. Đợi khi hắn phân biệt rõ mùi vị, các Trưởng lão đã toàn bộ như cá nhảy ra ngoài.

Đại Trưởng lão sắc mặt bao trùm một tầng sương lạnh:

- Hán tử nhồi máu trước mặt ta sao? Được, các ngươi thích khoe khoang, đều đi chịu chết, xem xem Thần đạo cường giả, có phải là người mà các ngươi có thể chống cự không.
Lời này giống như một cái búa tạ, trực tiếp đánh vào trong lòng mọi người, đem một tia tâm lý may mắn của bọn chúng, hoàn toàn vỡ nát.

- Tần Vô Song, người quang minh không nói lời mờ ám. Ngươi rút cuộc muốn thế nào?

Bách Lý Phong cảm thấy rất bi ai, tình cảnh người ta làm dao thớt, ta làm cá thịt, khiến hắn ngay cả một câu hung hăng cũng không dám nói ra.

- Vốn là ta định tiêu diệt cả nhà các ngươi. Nhưng mà, các ngươi lại ra trước khi ta công phá đạo cấm chế cuối cùng, ta thật ra có thể suy nghĩ cho các ngươi một cơ hội.

Lời này vừa nói ra, những Trưởng lão của Bách Lý Gia Tộc, biểu tình trên mặt đều là buông lỏng. Còn có cơ hội? Chỉ cần không phải chết tại chỗ, tất cả đều có thể thương lượng.

- Nghe đây, Bách Lý Gia Tộc các ngươi là bị Thiên Đế Môn uy hiếp cưỡng bức, điều này không sai. Nhưng mà, mười năm trước ta công kích Thiên Đế Môn, công kích Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông, cũng không động đến ba nhà tông môn các ngươi, chính là cho các ngươi cơ hội, lạc đường biết quay lại. Bách Lý Gia Tộc các ngươi, Diệu Hóa Môn và Thiên Vũ Tông, có quý trọng không?

Mười năm trước lần đó, Tần Vô Song xác thực là cho ba đại tông môn cơ hội. Nhưng ba đại tông môn, quả thực tâm sinh ý rút lui, nhưng bất đắc dĩ, trước uy thế của Thiên Đế bệ hạ, chung quy vẫn là không thể rút lui.

- Chuyện này…

Bách Lý Phong nhất thời vì đó mà nghẹn giọng.

- Lời vô nghĩa ta không muốn nghe, các vị đều là trụ cột đắc lực của Bách Lý Gia Tộc. Nhưng hiện giờ nếu ta muốn động thủ, trong nháy mắt, có thể miểu sát tất cả các ngươi. Lui một bước mà nói, cho dù hai vị Tộc trưởng các ngươi gấp rút trở về, ta cũng có thể thoải mái diệt sát! Trừ phi, Tộc trưởng của các ngươi có tu vi Hóa Thần Đạo đỉnh phong, mới có thể ngăn cản tất cả hành động của ta!

Tần Vô Song ánh mắt lành lạnh, nhìn xung quanh một vòng:

- Đáng tiếc, Đại Tộc trưởng của các ngươi, bất quá cũng chỉ là Hóa Thần Đạo năm kiếp mà thôi. Tu vi này, trong mắt ta, không đáng nhắc đến. Bản thân hắn ở trước mặt ta, có thể chạy trốn được hay không đều là một ẩn số.

Phần đông Trưởng lão đều nghiêm nghị, nhưng nhìn Tần Vô Song khí thế như vậy, tựa hồ xác thực không yếu hơn Đại Tộc trưởng, trong lòng ý hoảng sợ càng tăng thêm.

- Chư vị, mở ánh mắt của các ngươi, nhìn ta đi!

Thanh âm của Tần Vô Song, phảng phất tràn đầy ma lực. Khiến những Trưởng lão này tất cả giống như con rối gỗ bị giật dây, không kìm được đưa mắt nhìn về phía Tần Vô Song.

Vừa nhìn đến, tất cả lập tức giống như trúng phải ma chú, toàn thân giật mình kịch liệt, từng đạo quang mang huyền ảo, bắn thẳng vào chỗ sâu trong mi tâm của bọn họ, khiến bọn họ nhất thời giống như rơi vào băng tuyết lạnh lẽo.