Khí Trùng Tinh Hà
Chương 851 : Chặn cướp giữa đường
Ngày đăng: 15:10 18/04/20
Tần Vô Song cố tình ở lại Huyền Minh Thành hai ngày để thu hút sự chú ý từ các phía, còn ba đầu Thần thú bọn Bao Bao thì rời đi trước cùng với Dương Y.
Ba ngày sau, khi đã chắc chắn bọn Bao Bao đã đi được vài chục ngàn dặm, Tần Vô Song lúc này mới bắt đầu động thủ, lúc này Tần Vô Song không còn bất cứ gánh nặng nào nữa.
Huyền Minh Tộc cũng được, Thiên Sơn Phái cũng được, Tần Vô Song không chọc vào chúng nhưng cũng không sợ chúng. Chí tôn cường giả của Huyền Minh Tộc vẫn đang đánh nhau ác liệt với Kim Ô Thú ở Vô Tận Đông Hải.
Ở Cực Bắc Tuyết Vực, trừ cường giả chí tôn ra, thật sự là không có kẻ nào có thể khiến Tần Vô Song không thể phản kháng. Dù là Hiên Viên Uy, cường giả thứ ba của Hiên Viên Tộc, Tần Vô Song cũng không hề sợ hãi. Đến nay, thực lực Tần Vô Song được nâng cao, sự tự tin đương nhiên cũng theo đó mà tăng lên.
Đồ Đằng cường giả đó của Huyền Minh Tộc, luận về thực lực, địa vị đều không bằng Hiên Viên Uy, do vậy mà Tần Vô Song cũng vững tâm. Hắn không chủ động đi gây chuyện nhưng cũng không phải kẻ sợ chuyện thị phi.
Sau khi rời khỏi Huyền Minh Thành, chưa đến ba vạn dặm Tần Vô Song đã cảm thấy có vài luồng sức mạnh theo sát đằng sau.
Những kẻ này hình như đều từng xuất hiện ở Huyền Minh Pháp Hội, chính là cường giả cấp cao nhất của các đại tông môn trong Cực Bắc Tuyết Vực.
Nếu không phải Tần Vô Song có Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn thì thật sự là khó phòng bị.
Ở một tiểu trấn cách Tần Vô Song nghìn dặm, bên cạnh Lăng Thắng có một vài nhân vật khác, đều là cao thủ Hóa Thần Đạo.
Những cao thủ này ít nhất đều có tu vi Hóa Thần Đạo bốn kiếp, đều là kẻ uy chấn một phương ở Cực Bắc Tuyết Vực. Nhưng Lăng Thắng là đại quản gia của Cực Bắc Tuyết Vực, tương đương với Thiên Đế của Hiên Viên Khâu, rất có sức hiệu triệu.
- Chư vị, lai lịch tên Tinh Hà này kỳ lạ, gia sản hắn hùng hậu đến mức nào chắc các vị cũng đã biết. Ta không nói những lời thừa thãi, nếu có thể bắt được hắn hỏi tội trộm Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy, đoạt đi bảo vật của hắn, Huyền Minh Tộc bốn phần, ta hai phần, chư vị mỗi người một phần, có ý kiến gì không?
Trừ Lăng Thắng ra, bốn cường giả còn lại đương nhiên không chút do dự, đều gật đầu biểu thị đồng ý với phương án đó.
Họ được một phần cũng là không tệ rồi. Dù sao chuyện này cũng là Lăng Thắng tính mưu, có Đồ Đằng cường giả đứng đằng sau chống lưng, họ chỉ là những quân cờ hành sự, dùng chút sức được được một phần, sao lại không làm chứ?
Tần Vô Song cười càng tươi:
- Ta lại rất muốn biết, rốt cuộc là có thể không khách khí đến mức nào. Lăng Thắng, Thiên Sơn Phái của ngài nhiều lần đắc tội với ta, xem ra ta đã quá khách khí rồi. Ngươi có tin giờ ta có thể trở về Huyền Minh Thành cho bảo bối Lăng Thiên Chí của ngươi một đao không?
Điều này đã chạm phải nhược điểm của Lăng Thắng, nếu nói Lăng Thắng có điểm yếu nào thì đó chính là đứa con trai bảo bối Lăng Thiên Chí.
Tần Vô Song ung dung nói:
- Không đúng, tên tiểu tử Lăng Thiên Chí đó hình như không ở Huyền Minh Thành nữa rồi. Để ta nghĩ xem nào. Đúng đúng đúng, ta nhớ rồi, theo tin tình báo của ta, Lăng Thiên Chí đã đi về hướng Tây Nam rồi. Hình như đến nơi nào đó, cách đây cũng không xa đâu. Lăng Thắng, chi bằng chúng ta tỷ thí xem ai đuổi kịp Lăng Thiên Chí trước?
Khí thế của Lăng Thắng bị một câu của Tần Vô Song đập tan thành, ngực hắn như có quả tạ đập phải.
Phải biết là hắn đã phái Lăng Thiên Chí đi, đúng là theo hướng Tây Nam, hướng hắn đang đi là chính nam, đúng là không xa hướng Tây Nam, cùng lắm cũng chỉ vạn dặm. Những tu luyện giả cấp hắn thì vạn dặm chẳng là gì.
- Lăng Đại Chưởng giáo, không cần phải vòng vo với tên cường đạo này! Chúng ta cùng xông lên tiêu diệt hắn! Dù sao thì loại trộm cắp như hắn chết một trăm kẻ cũng chẳng đáng tiếc!
- Ha ha, Lăng Đại Chưởng giáo, ngài còn không được thẳng thắn như thủ hạ của mình. Chúng ta người đường hoàng không nói lời ám muội. Ngài muốn Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy của ta hay là thấy ta hào phóng tại Huyền Minh Pháp Hội thì đỏ mắt, muốn nhân cơ hội cướp bóc? Muốn làm cường đạo thì phải lỗi lạc một chút, che che giấu giấu, không nói ý nghĩ thật sự, không giống chủ một tông môn đâu!
Khẩu khí giễu cợt đó khiến thể diện Lăng Thắng sắp không biết để vào đâu nữa. Bàn tay nắm lại, một cây trường thương xuất hiện, hắn hét lên, ánh sáng xanh lam lạnh lẽo như thiên la địa võng ập tới, vô số thương ảnh quét qua ngưng tụ lại thành hàng vạn đạo băng chùy lao tới như một đàn châu chấu.