Khí Trùng Tinh Hà

Chương 95 : Võ đồng Thí luyện Vượt khu

Ngày đăng: 14:57 18/04/20


Đệ đệ của Đồng Dao giật mình ngẩng đầu lên:

- Có nghĩa là sao?

Trong lòng hắn cảm nhận thấy có chút dự cảm không tốt, chẳng lẽ…

Tần Vô Song cau mày, thật lâu sau mới lộ ra một nụ cười khoái trá:

- Tốt lắm, đến rồi thì tốt.

- Cái gì mà đến rồi thì tốt?

- Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, đã có Võ đồng từ khu khác Vượt khu, xâm nhập vào khu Thí luyện của chúng ta. Đúng là nhanh thật! Khiến ta cũng muốn xem xem, tên này có ba đầu sáu tay thế nào?

- Đã có kẻ Vượt khu rồi?

Đệ đệ của Đồng Dao vốn cũng đã nghĩ tới điểm này nhưng còn chưa dám đối diện với sự thật đó. Điều này tác động mạnh tới hắn, trong lòng căn bản không muốn tiếp nhận. Từ đầu đến giờ, hắn mói chỉ kiếm được một ngọc bài duy nhất, mà cũng không phải dựa vào thực lực của mình. Thế nhưng, người đồng hương từ Xích Mộc Lĩnh trước mặt đã thu thập đủ 80 tích điểm. Hắn vốn tưởng đây đã là tốc độ nhanh nhất, có lẽ hắn sẽ là người đạt giải nhất trong cuộc Thí luyện Võ đồng lần này.

Lại không ngờ rằng, vẫn còn có người nhanh hơn. Thế nhưng tên này lại giết hại những Võ đồng trong khu Thí luyện của họ. Điều này khiến hắn có cảm giác nguy hiểm.

Tiếp tục tiến về phía trước, trước mặt lại có vài tên Võ đồng lục đục chạy tới, tuy rằng đều đội mặt nạ nhưng trong ánh mắt của chúng lại mang theo cảm giác sợ hãi rõ rệt.

Nhìn thấy hai người họ thản nhiên đi về hướng khu núi đá, những tên Võ đồng này không kềm được đều nhìn chằm chằm vào họ, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu, thậm chí có chút châm chọc.

- Ê, hai ngươi các ngươi không muốn sống nữa à?

Một tên Võ đồng mang áo số hiệu Số 7 hô lên.

Đệ đệ của Đồng Dao dừng bước, tò mò hỏi:

- Lời ngươi nói nghĩa là sao?

- Trong khu núi đá bên kia có một tên Võ đồng Vượt khu từ khu Thí luyện khác đến đây, rất hống hách. Hắn tuyên bố muốn các Võ đồng trong khu Thí luyện của chúng ta dù có ngọc bài hay không đều phải đến chỗ hắn để xưng danh, giao ra ngọc bài mà hắn cần. Nếu không thì cứ cách hai canh giờ hắn lại giết một người, cho đến khi nào giết hết người trong khu Thí luyện của chúng ta mới thôi.

Đệ đệ của Đồng Dao ngây ngẩn cả người, còn có kẻ ngang nhiên giết người như vậy ư?

Tần Vô Song nghe xong, không thể không suy nghĩ. Những tên Võ đồng này đều dưới hai mươi tuổi, có thể nói là đa số chưa từng trải qua cảnh giết chóc tàn khốc.

Giết một người không khó, cái khó là gây ra tâm lý chết chóc.

- Ta muốn nói, các Võ đồng trong khu Thí luyện của chúng ta phải chăng là nên đoàn kết lại?
Tại Tiểu đội Số 13 của hắn, đã có gần nửa số Võ đồng bị chết bởi tay hắn, có thể nói là hắn giết người như ma.

Bàn tay nâng lên, xẹt qua yết hầu của tên Võ đồng đang bị hắn tra tấn. Lại thu được một tính mạng nữa.

Tần Vô Song nhăn mày, hắn không thích điệu bộ của tên này. Trong cuộc Thí luyện, giết chóc là không thể tránh khỏi, nhưng nếu lấy giết chóc làm thú vui thì không hề dễ dàng.

- Thấy không? Hắn ta chính là kết cục của ngươi.

Tên Võ đồng đó nâng bàn tay lên, thản nhiên chỉ vào Tần Vô Song.

- Hay là ngươi chỉ có thể dựa vào việc giết người để che dấu nội tâm hèn nhát của ngươi?

Tần Vô Song lạnh giọng hỏi lại.

- Không cần nhiều lời! Ngươi có bản lĩnh thì có thể giết ta ngay tại chỗ. Ngươi là Số 6 đúng không? Trên người ta có vài ngọc bài mà rất đáng giá đối với ngươi. Nếu ngươi có thể giết ta thì chúng là của ngươi.

- Thật sao?

Tần Vô Song đột nhiên nhếch môi:

- Ta đây sẽ không khách sáo.

Lời vừa dứt, thân thể đã chuyển động.

Tên Võ đồng kia chỉ cảm thấy chớp đen vụt qua trước mắt, đã thấy đối phương đột nhiên biến mất. Tốc độ cực nhanh, cơ hồ vượt qua sự quan sát bằng mắt thường của hắn. Ngay sau đó, hắn đã cảm thấy một luồng sát khí mãnh liệt sát bên người.

Một người đã nhận được sự huấn luyện làm sát thủ mười mấy năm như hắn lập tức cảm nhận được một nguy hiểm lớn. Đang muốn lui bước thì Tần Vô Song đã tới trước mặt.

Lòng bàn tay đã đặt ở trước ngực hắn, lực đạo chưa phát ra, khóe miệng mỉm cười, mang theo một cảm giác xem thường cùng chán ghét, trong ánh mắt tràn đầy ý khinh miệt.

- Sao… sao lại thế này?

Tên Võ đồng sát thủ có cảm giác mãnh liệt như triều dâng trong lòng, bắt đầu lùi về sau.

Nhưng mà, bất luận hắn lùi thế nào, lòng bàn tay của Tần Vô Song dường như có thể theo hắn, luôn ở trên ngực hắn. Khi chạm tới vách đá, thì đã dừng lại ở trước cổ hắn.

Cảm giác vô lực, một loại cảm giác không ngôn ngữ nào tả nổi nhất thời nảy lên trong lòng hắn. Hắn khó có thể tin rằng chuyện như thế này có thể xảy ra.