Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt
Chương 1 :
Ngày đăng: 20:38 21/04/20
Bắc quân chịu sự quản lý của Hi triều hùng mạnh nhất, được xưng là ‘Quyền đầu quân"(*) trong Giáp tử doanh (**), lúc này khắp nơi tràn ngập lửa giận ngút trời.
(*) Quyền đầu quân tức là đội quân với chất lượng siêu tốt.
(**)Giáp tử doanh tức là tiểu đoàn/đội quân hạng A, Giáp là can đứng đầu trong mười can
Có thể không giận sao?
Cả doanh trại hơn bốn trăm đại nam nhân đã bắt đầu thao luyện từ lúc trời chưa sáng đến bây giờ vẫn chưa có gì vào bụng, cả đám đói mắt tóe lửa đây.
Nhưng giận nhất là, doanh địa chỉ thiếu chút là cháy, có biết là kho lương của toàn quân cách họ không xa lắm không!
Không, đây cũng không phải điều làm binh sĩ của Giáp tử doanh căm giận nhất. Điều làm họ giận nhất là, rõ ràng phạm sai lầm là ba thằng kia, vì sao liên lụy họ cũng bị phạt theo?
Thiên hộ trưởng Vương Tiêu của doanh đội thấy binh sĩ thất thần trong lúc thao luyện, tinh thần thiếu tập trung, không thực hiện kỷ luật nghiêm mình nên đêm toàn bộ quan binh thất thần theo đều xử trí hết, mỗi người hai mươi quân côn.
Các quan binh bị đánh hận không thể nuốt sống La, Lý, Ngô ba người.
“Ba người các ngươi! Không chỉ không tuân thủ quân lệnh đúng giờ Thìn đến đội quân nhu, còn luân phiên gây tai họa, nhiễu loạn toàn bộ doanh trại thao luyện thì thôi, lại còn dám đốt cháy quân doanh, các ngươi thật to gan!”
“Đại nhân, chúng ta không có ý đó.” Ngô Thiếu Hoa còn muốn biện giải.
Lý Hùng cũng vội vã buồn bã nói: “Đại nhân, đây thực sự không thể trách chúng ta!” Muốn trách phải trách thằng xui xẻo kia! Nghĩ thế hung hăng trừng La Truyền Sơn mặt cũng đang hoảng sợ.
La Truyền Sơn há mồm.
“Câm miệng! Bất kể các ngươi cố ý hay vô ý thì chuyện cũng đã xảy ra! Ba người nho nhỏ suýt chút nữa đã gây nên đại họa! Các ngươi còn không biết tội!”
“Đại nhân tha mạng, xin hãy nương phần chúng tôi không có ác ý, những chuyện này thực sự đều là trùng hợp…” Truyền Sơn cuối cùng cũng chen vào một câu.
“Trùng hợp? Trùng hợp các ngươi suýt thì châm lửa đốt lương thực? Nếu lương thực bị cháy, đừng nói các ngươi, toàn bộ Giáp tử doanh chúng ta đều khó thoát tử tội!” Vương Tiêu mắt hổ trợn tròn, nhìn ba tên bị trói gô quỳ trên mặt đất, vỗ bàn, “Người đâu, đem ba tên này tha ra ngoài chém đầu bêu dân để răn đe!”
“Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!” Ba người cùng kêu gào.
“Hửm? Phu tử của các ngươi hiểu tiếng Lãng quốc?”
“Vâng. Nghe phu tử nói trước đây hắn từng qua Lãng quốc học tập mấy năm.”
“Hiểu một chút sợ rằng không ích lợi gì đi? Giọng nói vừa nghe có nghe ra được không?”
“Xin đại nhân yên tâm, tiểu nhân cái khác thì không được chứ bắt chước theo giọng địa phương lại là nghề đấy, học tiếng địa phương gì đó rất là nhanh. Không tin, ngài có thể hỏi Trịnh đại nhân. Nếu như tới địch doanh Lãng quốc, tiểu nhân vững tin chỉ cần cho tiểu nhân nửa năm, tiểu nhân có thể nắm chắc tiếng Lãng quốc.”
Trịnh Thu Ngọc gật đầu, phụ họa theo: “Truyền Sơn không nói sai đâu. Theo ta được biết, hắn ít nhất cũng biết tiếng địa phương của 5,6 nơi, nói ra thì ngay cả binh lính xuất thân tại đó cũng thấy không có gì khác biệt.”
“Ừm?”
“Đại nhân, cầu ngài cho tiểu tử một cơ hội lấy công chuộc tội. Tương lai tiểu tử nhất định không quên ân tình lần này của ngài.”
“Chó má! Lão tử muốn ân tình của ngươi làm gì? Ngươi không gây họa cho lão tử, lão tử đã cám ơn trời đất rồi.”
Truyền Sơn vừa nghe thế, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Người trong doanh trừ Vương Tiêu đều biết, vị này tuy tính tình nóng nảy, nhưng lúc giận thật sự sẽ không nói câu nào thô tục. Ngược lại, nếu hắn tự xưng lão tử mắng chửi thô tục thì lại chẳng sao hết.
“Cảm ơn Vương đầu (*) thứ tội! Cảm ơn Vương đầu khoan hồng độ lượng!” Truyền Sơn liên tục gật đầu.
(*) Vương đầu: cách gọi thân thiết với Vương Tiêu, chẳng hạn như Họ + chức vị (ví dụ: đội trưởng > Họ + đội, thiếu gia > Họ + thiếu, …)
“Được rồi được rồi, đừng ra vẻ đáng thương vào lúc này với lão tử! Mới vừa rồi còn gọi đại nhân, giờ đã gọi Vương đầu.”
Truyền Sơn giả ngu, nhếch miệng cười khúc khích.
Con bà nó! Vương Tiêu sao tự dưng thấy tiểu tử này không vừa mắt thế, chiều hướng lại chuyển, “Nhưng tiểu tử ngươi lần này gây họa quá tệ, cho dù tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó thoát. Ngươi chọn đi, là tiếp nhận năm mươi quân côn, hay là chịu chôn sống?”
La Truyền Sơn cũng biết với tội danh của hắn, đây đã là khai ân to lớn ngoài vòng pháp luật ── mặc dù nói mình rất oan uổng, nhưng lần nào mà hắn chẳng không oan? Thôi, oan uổng nhiều rồi, hắn cũng đã quen.
“Vương đầu, tiểu nhân nguyện ý tiếp nhận trách phạt. Chỉ là tiểu nhân còn có một yêu cầu quá đáng, hi vọng đại nhân cũng khai ân theo.”