Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Chương 1 :

Ngày đăng: 20:38 21/04/20


Truyền Sơn một đường tách khỏi đội tuần tra, một đường này có rất nhiều đội tuần tra. Dù sao đi nữa, ngoại trừ lều của quốc sư ra, lều của Tam hoàng tử cũng cách đó không xa.



Nếu như ta thân mang tuyệt thế võ công thì sướng rồi, không làm thì thôi, đã làm thì làm luôn cả tên Tam hoàng tử nữa! Đáng tiếc ta biết rõ hoàng đế tương lai của Lãng quốc ở đây mà cũng không thể tạo ra cơ hội ám sát hắn cho Hi quốc được. Ai!



“La cà lăm. Ngươi ở đây làm gì đấy?”



“Hỏng! Là tri huyện lệ thuộc doanh đội kỵ binh, Duẫn thị phi [shìfēi]. Hăn sao tự dưng lại xuất hiện? Truyền Sơn giận mình vừa thất thần không nhìn đường, lại gặp phải người quen.



Duẫn thị phi đương nhiên không tên là Duẫn[yǐn] thị phi, tên của hắn vốn là Duẫn Ti Phỉ [sīfěi]. Chỉ vì khuôn mặt người này cứ làm người ta mê mẩn, đặc biệt trong quân doanh lợn mẹ đều thành mỹ nữ, tự nhiên là đi tới đâu đều có thể rước lấy một ít thị phi, thời gian trôi qua, bọn lính cứ ngầm gọi hắn là ‘Dẫn[yǐn] thị phi’.



Hắn cũng không nghĩ gì về người này, hắn đâu có hảo nam sắc. Nhưng Duẫn thị phi này cũng không biết vì sao cứ thích gây với hắn. Trước đây bằng chức thì không tính, nhưng đến lúc người này tăng lên một cấp, từ đó lớn hơn hắn một cấp đè chết người, làm hắn thấy người này là phải đi đường vòng.



“Ta, ta…”



“Ngươi cái gì mà ngươi? Đường đường một vị Thiên hộ trưởng mà nói cũng chẳng nên lời, ngươi như vậy mang binh kiểu gì?”



“Mang, mang binh không cần dựa vào mồm.”



Duẫn thị phi nghe vậy mày liễu dựng thẳng.



“La cà lăm! Bản tri huyện đang hỏi ngươi lúc ngủ chạy đến chỗ này lén lút làm gì? Đừng miệng lưỡi trơn tru với ta!”



Truyền Sơn thầm thở dài. Nói bằng lương tâm, lần đầu tiên gặp Duẫn thị phi, hắn cũng rất hoảng. Trong quân đội khô khan mà có một phong cảnh như thế, nhìn cũng thấy sướng. Nhưng người này đẹp thì đẹp thật, nhưng không thể tức giận, vừa giận một cái là biểu cảm liền có vẻ… không tốt chút nào.



“Duẫn đại nhân, hạ quan lúc đi ra tiểu tiểu thì thấy một bóng đen trườn về phía này. Trông như là rắn liền theo tới đây.”



Truyền Sơn nhấn nhá rõ ràng. Ngay từ lúc lẫn vào Lãng quân, sợ khẩu âm của mình bị lộ, hắn đành phải giả vờ cà lăm. Sau đó thì khẩu âm tuy rằng không thành vấn đề nữa, nhưng cà lăm cũng không phải nói có thể chữa là chữa được ngay, thế là giả luôn tới cùng. Cũng vì nguyên nhân đó, lúc đầu năm luận công thăng chức, Duẫn thị phi cứ đè ép hắn suốt. Ngươi thử nói xem, ngươi đã chức cao hơn ta rồi, còn cứ nhằm vào ta như thế làm gì?



Truyền Sơn không biết rằng, nguyên nhân chính là vì chuyện thăng chức đầu năm, Duẫn thị phi luôn cảm thấy mình không thắng hắn bằng quân công, mà là bởi vì cái tật cà lăm của La cà lăm nên Sa tướng quân mới không thích, hơn nữa nhờ bối cảnh của mình mới…



Thế mà trong quân, đại đa số người sau khi biết kết quả này xong, đều thầm nghị luận sau lưng, bất bình cho La cà lăm, Duẫn thị phi nghe thấy chút đồn đại đã nhận định là La cà lăm thăng chức không thành, thầm rải những tin đồn này, tự nhiên càng phản cảm với hắn.



“Rắn? Ngươi chắc chứ?” Duẫn thị phi nghe hắn nói chậm như thế, liền thấy đặc biệt khó chịu. Đến lúc nghe thấy đối phương phun ra hai chữ ‘tiểu tiểu’ thì suýt thì mở miệng răn dạy. Nếu không phải thấy hắn còn chưa nói hết, Duẫn Thị Phi đã sớm mắng hắn rồi.



“… Không.”



“Ngươi giỡn với ta hả?”



“Hạ hạ quan không chắc, cho nên mới đi ra xem… xem.”
Thành Vũ Phương. Một trong sáu tòa thành lấy lại được. Cũng là một tòa thành lớn nhất bên biên giới giữa Hi quốc và Lãng quốc. Nếu Lãng quốc muốn vào Hi quốc, đây nhất định là đường phải qua.



Thành Vũ Phương bởi vì vừa mới lấy lại được không lâu, bầu không khí cảnh giới trong thành ngoài thành vẫn còn khá đậm. Trên tường thành, binh lính qua lại tuần tra đi tới đi lui.



Truyền Sơn đứng ở cửa thành ngửa đầu nhìn tường thành, hắn đã từng đứng trên cổng thành, có thể mơ hồ thấy quân doanh Bắc quân của Hi quốc ở xa xa.



Truyền Sơn chẳng đưa ra được cái gì, dù là giấy tờ chứng minh thân phận hay là phí vào thành. Binh lính canh cửa thành nhìn hắn từ trên xuống dưới. Vẻ mặt của họ nhìn hắn cũng chẳng khác mấy với ánh nhìn gian tế nước địch.



“Ngươi là thương nhân vân du bốn phương? Hàng hóa đâu?”



Truyền Sơn chật vật nói: “Aizz, đã bị cướp hết cả. Gặp phải một đám thổ phỉ Lãng quốc, cướp hết mọi thứ đáng giá của ta. Giấy tờ chứng minh thân phận cái gì cũng không có. Nếu như không phải đúng lúc có một trận bão cát, mạng này của ta cũng bị mất luôn rồi. Truyền Sơn trong lòng cảm thán, nếu không phải trận bão cát ấy, hắn đã bị người ngựa Lãng quốc bắt được rồi.



“Ừm…”



“Đại ca, giờ ta chỉ muốn về nhà ăn miếng cơm nóng, kiếm chút nước nóng tắm một cái. Ngươi nếu không tin ta, có thể tìm cửa hàng lạc đà trong thành, chỗ ấy có người có thể chứng minh thân phận của ta.”



Mấy tên binh sĩ nhìn nhau mấy cái, có thể là loại tình huống này cũng không phải xảy ra lần đầu. Người như là dẫn đầu trong đó gật đầu, chợt nghe một binh lính trong đó mặt vô biểu tình nói với hắn:



“Huynh đệ, đành phải đắc tội. Không phải chúng ta không tin ngươi, nhưng chúng ta phải làm việc theo quỷ củ, phiền ngươi theo ta sang bên kia ngồi một lát. Chờ xác định có người tới nhận ngươi, chứng minh thân phận của ngươi, ngươi tự nhiên có thể về nhà rồi.”



“Được. Đa tạ.” Truyền Sơn hơi do dự, mặc binh sĩ dùng dây trói tay hắn, mang vào chỗ tạm giam tạm thời ở cạnh cửa thành.



Sau khi Truyền Sơn nói họ tên cho hắn, cùng với người liên lạc nào rồi thì bị người mang vào nhà tù tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.



Có người coi giữ qua hỏi hắn có muốn ăn hay uống gì không, nói trong thành bận rộn, nhân thủ ít, chốc lát chẳng thể có người tới đón hắn được.



Truyền Sơn cười khổ. Cái ăn ở đây không thể cứ ăn không phải trả tiền như vậy được đâu, uống một ngụm nước cũng phải nhét tiền lễ cho người tạm giam. Mà hắn một đường chạy đến nơi đây, trên người một chút bạc vụn cũng đã sớm không còn mảnh nào rồi ấy chứ.



Đáng thương cho hắn ở Lãng quốc mấy năm, dù là quan thăng Thiên phu trưởng, cũng không tích trữ được chút gia sản nào cho mình. Trong quân đội Lãng quốc, để tận lực kết giao với bạn bè, quân lương của hắn luôn luôn thiếu thốn. Vương đầu vẫn nói cho hắn bạc, nhưng luôn luôn chỉ nghe tiếng chứ chẳng thấy tung tích đâu. Đến sau cùng thì hắn cũng thây kệ, không đưa tay lấy bạc của Vương đầu nữa, hơn nữa bạc tiền lai lịch bất minh nhiều cũng dễ lộ dấu vết.



Hơn nữa, hắn cũng biết Vương đầu ở trong quân cũng không dễ dàng gì. Nghĩ tới việc nợ quân lương của họ lúc đó, sau khi hắn đi rồi cũng không biết thế nào nữa. Còn về quân lương Hi quốc của hắn, thì do Vương đầu phụ trách mang cho người nhà của hắn.



Người tạm giam nói có thể ăn trước rồi trả tiền sau. Dù sao người đang nằm trong tay họ, ngươi không trả tiền, người cũng chẳng dẫn đi được.



Có lời này, Truyền Sơn mới nhận được một chén nước và hai cái bánh màn thầu kèm dưa muối.



Sau khi đợi ở chỗ tạm giam chừng được bốn canh giờ, lúc này Truyền Sơn mới nhìn thấy một gã trung niên nam tử gầy nhom của phòng thu chi đi vào theo binh sĩ.