[Dịch] Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký
Chương 117 : Quyển 10 - Chương 5
Ngày đăng: 20:17 01/09/19
“Vạn Đan sư đệ!”
Thanh niên híp mắt run người lên.
Vạn Khương tức quá chỉ vào thanh niên híp mắt chửi ầm lên: “Ngươi xem ngươi xem! Vất vả lắm mới có khách hàng tới mua, thế là bị người đuổi đi hết rồi! Vạn Đan sư đệ, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng luyện ra mấy thứ vớ va vớ vẩn không ai thèm dùng chứ! Ngươi xem thứ ngươi luyện ra tới giờ cũng không có thứ gì bán được, còn bị người ta chê cười chứ! Nếu để người khác hiểu lầm Vạn Bảo Môn chúng ta chỉ có thể luyện ra những thứ quái lạ này, sau này chúng ta có còn sống được trên Hậu Thổ Tinh không? Mau mau mau! Dọn hết đồ của ngươi đi, đừng đặt trên sạp chiếm chỗ thế. Còn nữa, đợi lát có người hỏi, ta và Vạn Trinh sẽ trả lời, ngươi đừng lắm miệng.”
“Biết rồi.” Vạn Đan chán nản nói.
Chỉ nghe Vạn Khương lại mắng: “Vạn Trinh lười biếng sao giờ vẫn chưa về? Không phải bảo hắn mua chút tài liệu sao, chắc chắn là lại chạy đi chơi bời với đám yêu tinh Ổ đào hoa rồi! Các ngươi là những đứa không làm người ta bớt lo, lần nào cũng là ta thay các ngươi nghe sư phụ mắng, lần trước bị người ta cướp ngược cũng thế, nếu không phải ta nói hết lời hay ý đẹp với sư phụ, sư phụ sao có thể đồng ý để mọi người ra chợ mua tài liệu lần nữa?”
Vạn Đan nghĩ thầm nhị sư phu thật đáng thương, mới đi được một lát đã bị Đại sư huynh mắng đi lêu lổng với người ta, có chút thời gian ấy có thể xem xong được một cái sạp hay không còn không biết ấy. Trong lòng nghĩ thế, hắn cũng không có gan kêu oan giúp Nhị sư huynh, ấm ức dọn các dạng pháp bảo do mình luyện ra khỏi sạp.
Pháp bảo hình cái lược vừa bị người khinh bỉ được người ta cầm lên lần thứ hai.
Vạn Khương đương định mời chào khách hàng, nhưng khi nhìn tới người tới, lập tức cứng còng người.
“Thú vị.” Truyền Sơn quan sát pháp bảo hình cái lược trong tay, cảm thấy hứng thú.
“Ngươi, ngươi qua đây làm gì?” Vạn Khương run rẩy hỏi.
“Đó là thứ gì?” Canh Nhị ngồi xổm trước sạp xem tài liệu, lật lật không thấy được gì, liền ngẩng đầu nhìn Truyền Sơn.
“Một chiếc lược, công năng bình thường, chỉ có thể dùng để chải lông tóc. Nhưng phương pháp chế tạo lại có thể nhìn ra nó mất khá nhiều tâm tư, không cần dùng nhiều tài liệu, trận pháp khắc lên cũng rất hợp lý, hút bụi, hút nước, tụ nguyên, hồi xuân, biến hình… Ừm, hắn đã dùng thủ pháp sắp hàng, khả năng lớn nhất là giảm thiểu độ tiêu hao công lực cho người sử dụng, không tồi không tồi. Căn bản của người chế tạo xem ra khá chắc chắn, chiếc lược này chỉ cần sửa chút thôi là có thể trở thành một pháp bảo có lực công kích cực mạnh.”
“Ta xem thử.” Canh Nhị đứng lên, pháp bảo có thể được Truyền Sơn nói là không tồi, nhất định có chỗ đặc biệt của nó.
Vạn Khương cố phóng phi đao ra từ trong mắt, nhưng hai người không thèm để ý tới hắn.
Vạn Đan nghe có người tích cực đánh giá pháp bảo của hắn, lập tức hưng phấn đứng lên, “Vị huynh đài này tinh mắt ghê! Chiếc lược này chỉ cần là lông tóc của người, thú, chim muông đều có thể chải được. Nó có công năng vệ sinh và bôi trơn, dùng nó, ngươi có thể không cần gội đầu nữa. Hơn nữa bất kể lông tóc ngươi cứng hay buộc thế nào, cho dù là đống cỏ rối mấy trăm năm chưa từng chải, dùng chiếc lược của ta rồi cũng có thể chải ra một bộ lông trơn tuột! Còn nữa, hình dạng chiếc lược có thể thay đổi, to nhỏ tùy ý, chải răng có thể khít cũng có thể thưa, không những có thể chải lông tóc, còn có thể coi như lược bí chải ký sinh trùng trong đó ra.”
Đại sư huynh Vạn Bảo Môn khẩn trương chảy mồ hôi ròng ròng, lén giẫm chân sư đệ.
Vạn Đan hiếm khi thấy có người thưởng thức pháp bảo hắn làm, cho rằng sư huynh chỉ không muốn để hắn nói, lập tức quyết định không để ý tới. Cứ giẫm tẹt, dù sao giày của hắn là một trong những pháp bảo hắn làm ra, giẫm đạp tẹt ga, dù tảng đá ngàn cân rơi xuống cũng không làm chân hắn đau.
Đại sư huynh tức muốn chết. Mả mịa nhà ngươi! Lúc cần ngươi mời chào thì không nói, lúc không cho ngươi nói thì cứ ra sức nói!
“Chỉ có thể chải chấy chứ không giết được à?” Truyền Sơn thấy thanh niên mắt híp rất thuận mắt. Đúng lúc pháp bảo cướp lúc trước của Vạn Bảo Môn cũng gợi ý cho hắn về thủ pháp chế tạo, hôm nay có qua có lại, hắn chuẩn bị nói cho đối phương một hai điểm hắn tâm đắc, còn về việc đối phương có tiếp thu được hay không, đó chính là chuyện của đối phương.
“Hả?”
“Nếu ngươi thêm một công năng giết chết ký sinh trùng trong pháp bảo hình lược này, chẳng phải sẽ rất tốt cho người sử dụng ư?”
“Đúng vậy! Sao ta không nghĩ tới điểm ấy.” Vạn Đan mở to đôi mắt híp, nhưng mắt hắn dù có mở to tới đâu, cũng chỉ he hé ra một cái khe.
“Nếu trong lược có trận pháp hút bụi hút nước, ngươi có nghĩ tới thêm một trận pháp tích nước và chống thấm trong đó không? Như vậy, người thích dùng nước vệ sinh lông tóc có thể tùy thời tùy chỗ dùng chiếc lược này hưởng thụ công năng tẩy rửa? Ta thấy tác dụng này chắc chắn sẽ được yêu thú hoặc tu giả khuyết thiếu nước ở một số vùng đón nhận đấy?”
“Đúng đúng đúng! Qúa đúng!” Vạn Đan hưng phấn không ngớt.
“Tụ nguyên phối với trận pháp hồi xuân, chỉ để tăng độ trơn bóng của lông tóc thì đáng tiếc quá, ngươi còn có thể tăng thêm một trận pháp thúc dục, để người có lông tóc ít hoặc trọc có thể dùng để mọc lông tóc.”
Vạn Đan bị kích thích, suy một ra ba nói: “Ta còn có thể thay đổi màu lông tóc, còn có thể tăng độ cứng của lông tóc nữa, đúng rồi, ta còn có thể thiết lập công dụng tự động tết tóc, chỉ cần chải một phát là có thể tự làm ra kiểu tóc mới. A a a, vì sao trước đây ta không nghĩ tới chứ? Huynh đài ngươi thật là thần! Nhưng nhiều công dụng thú vị như thế ta phải thiết lập nhiều trận pháp hơn, còn phải để những trận pháp này hỗ trợ lẫn nhau không thể trùng lặp nữa, trời ơi! Nhiều trận pháp như thế, ta phải làm sao để kết hợp chúng đây? Hửm hừm hưm!”
Vạn Đan ôm đầu ngồi xổm suy nghĩ.
Truyền Sơn đang muốn chỉ điểm Vạn Đan, chợt nghe bên cạnh có người lạnh lùng nói: “Nói thì dễ thật! Ai chẳng biết trận pháp khắc trong một pháp bảo càng nhiều thì xác xuất thành công lại càng thấp. Luyện khí sư cấp thấp cần khắc ít nhất bốn trận pháp trong pháp bảo, có thể khắc bảy trận pháp là có thể liệt vào hạng luyện khí sư trung cấp, có thể khắc mười trận pháp trở lên đồng thời có thể phát huy được toàn bộ uy lực đã được tính là luyện khí sư cao cấp. Đương nhiên, pháp bảo và cấp bậc của luyện khí sư cũng không phải dùng việc khắc được bao nhiêu trận pháp để phân chia, nhưng không thể phủ nhận điều đó, khắc càng nhiều trận pháp vào trong pháp bảo, thì càng khó luyện ra được pháp bảo. Đệ tử Vạn Bảo Môn này chỉ mới bước vào tốp luyện khí sư, gọi hắn là luyện khí sư cấp thấp còn miễn cưỡng, đạo hữu đưa ra nhiều yêu cầu với hắn như vậy, không biết có phải đang làm khó hắn không?”
Truyền Sơn quay đầu nhìn về phía người nói.
Một người trung niên mặc trường bào đen sẫm đứng chắp tay, đằng sau hắn là ba đệ tử áo lam.
“Nghe đạo hữu nói năng cặn kẽ về trận pháp như vậy, nói vậy Đại hội Thử Linh lần này đạo hữu định tham gia Luyện khí đi? Lấy hiểu biết đối với trận pháp của đạo hữu, lần này Vạn Bảo Môn khó mà dẫn đầu trong kỳ thi luyện khí rồi.” Người trung niên than một tiếng.
Không nói hai đệ tử Vạn Bảo Môn nghe xong tâm tình thế nào, Truyền Sơn nghe rồi trên dưới quan sát người trung niên, nói: “Ta biết ngươi, ngươi là một tu giả của Thần Sa Môn từng trông coi truyền tống trận giữa các hành tinh. Tiền bối xưng hô sao đây?”
“Không dám xưng là tiền bối của La huynh đệ, ngươi chính là đệ tử thân truyền của Dương lão tổ và Bạch lão tổ, luận về bối phận, trên Hậu Thổ Tinh có được mấy ai trên ngươi chứ. Ta tên Nhâm Dật Hiên, tạm lĩnh chức đối ngoại của Thần Sa Môn.”
Thì ra là đệ tử của hai vị Bạch, Dương lão tổ! Vạn Khương thấy may, may mà vừa rồi hắn không cho Nhị sư đệ hành động thiếu suy nghĩ.
“La Truyền Sơn xin chào Nhâm huynh, tu giả tôn sùng thực lực, tại hạ sao dám đi quá giới hạn. Chỉ là không biết Nhâm huynh vì sao vừa tới đã gây xích mích giữa tại hạ và Vạn Bảo Môn?
“Ha hả, La huynh đệ nói đùa, Nhâm mỗ nói thật, sao lại nói là gây xích mích được. Hơn nữa Vạn Bảo Môn mấy năm nay nhân tài tàn lụi, sản phẩm ra đời càng ngày càng hiếm cũng là sự thực.” Trong giọng nói của Nhâm Dật Hiên hiển nhiên không coi Vạn Bảo Môn ra gì.
Nhưng Vạn Khương và Vạn Đan nghe xong lại chỉ giận đỏ mặt, không hề dám mở miệng phản bác chút nào. Nên nhớ Thần Sa Môn người ta căn bản không cần pháp khí, pháp bảo do Vạn Bảo Môn luyện ra, người ta tự có một Thánh khí đường chuyên luyện pháp bảo riêng, là môn phái mạnh nhất của Hậu Thổ Tinh, lại không có việc gì cầu Vạn Bảo Môn, tự nhiên sẽ không coi Vạn Bảo Môn ra gì. Nói không chừng người ta thấy họ luyện khí buôn bán, chỉ ngại họ chặn đường tài lộ ấy.
“Người ta nói Thần Sa Môn là bá chủ đệ nhất trên Hậu Thổ Tinh, hôm nay thấy khí thế của Nhâm huynh, kể như là đúng.” Truyền Sơn ngoài cười nhưng trong không cười.
“Không dám. Thần Sa Môn ta chẳng qua nhiều đệ tử thôi, sao dám xưng bá chủ Hậu Thổ Tinh?
Nghe thấy có người chống lại Thần Sa Môn, bắt đầu có tu giả tốp năm tốp ba tụ tập về phía này, nhưng đám người vây xem cũng thông minh, cả đám làm bộ như tràn ngập hứng thú với quầy hàng bên cạnh, sạp của Vạn Bảo Môn thì không có ai dám sờ vào.
Vạn Khương thấy thế, rất muốn trở lại ôm chân sư phụ khóc rống một trận.
“Người khôn không nói mập mờ, Nhâm huynh cố ý qua đây không biết có gì dặn dò?” Truyền Sơn ôm quyền.
“Dặn dò thì không dám, chỉ là thấy La huynh đệ tinh thông luyện khí, chỉ muốn hỏi xem La huynh đệ có tham gia tỷ thí luyện khí lần Đại hội này không.”
Đúng là một con cáo già gian trá! Truyền Sơn cười ha ha, “Nhâm huynh hỏi vậy, tại hạ há có thể không đáp? Không sai, ta sẽ tham gia tỷ thí luyện khí, đến lúc đó còn phải nhờ cao đồ Thần Sa Môn thủ hạ lưu tình, đừng để tại hạ thua quá khó coi.”
“Cao đồ do Dương, Bạch nhị vị lão tổ dạy dỗ, đệ tử Thần Sa Môn ta sao dám thủ hạ lưu tình?”
Nhâm Dật Hiên rất thỏa mãn, hôm nay bọn hắn đã có thể coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi. Còn về chuyện các sư điệt muốn hắn áng chừng thân thủ La Truyền Sơn, hắn chỉ thấy hoàn toàn không cần thiết… Nhâm Dật Hiên hắn chính là có ánh mắt nổi tiếng, chỉ cần nhìn một cái thôi đã nhìn ra cảnh giới tu luyện của đối phương chẳng qua vừa mới tròn Ngưng Khí Kỳ, cách Kết Đan còn một bước. Nhưng chỉ với một bước ấy, rất có khả năng đến chết cũng không thể vượt qua được.
Tuy nói lần trước đã xem qua tư chất đối phương, nhưng Nhâm Dật Hiên vì thận trọng… vẫn nhìn thêm hai cái. Ừm, không sai, tư chất người này chẳng qua bình thường, ngũ hành pha tạp. Không những không thể sánh với đệ tử Diệp Phong cuối cùng của chưởng môn, kể cả so với ba đệ tử ngoại môn hắn mang theo cũng không bằng. Người như vậy cũng chỉ có Hậu Thổ Môn thiếu đệ tử mới coi làm bảo bối, a, nực cười, thật đáng tiếc!
Nực cười Hậu Thổ Môn rơi vào tình cảnh hôm nay, tiếc cho Bạch lão tổ Ma tu đệ nhất Hậu Thổ Tinh lại nhận một đệ tử như vậy trước khi độ kiếp, còn đồng ý để hắn mang danh nghĩa Hậu Thổ Môn để dự thi nữa.
—
“Họ La kia, Hậu Thổ Môn các ngươi khinh người quá đáng!” Bỗng một tiếng gào vang lên, theo đó là một luồng khí nóng hừng hực đột nhiên rẽ đám tu giả xem náo nhiệt ra, mục tiêu xông thẳng vào người đang đứng trước sạp hàng của Vạn Bảo Môn – Canh Nhị.
HẾT 5