[Dịch] Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký
Chương 124 : Quyển 10 - Chương 12
Ngày đăng: 20:17 01/09/19
Canh Nhị đi xa vẫn nói nhỏ vào tai Truyền Sơn, “Ngươi bảo ta bán đan dược biến hình linh thú cho Dương lão nhi, hắn có thể trả cho ta bao nhiêu linh thạch?”
“Không phải ngươi bảo ít dùng đan dược tốt hơn sao?” Truyền Sơn quàng vai Nhị béo nhà hắn đi về phòng.
Kỷ 14 không muốn nhìn hai người dính lấy nhau, cố ý đi tụt về phía sau.
“Cái đó khác chứ. Động vật bình thường muốn biến thành linh thú trừ phi có cơ duyên lớn, bằng không chỉ dựa vào hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, có hấp thu tới hết thọ hạn cũng không có bất kỳ tác dụng gì. Nhưng nếu có thể khai trí sớm, vậy lại khác, chúng có thể bắt đầu tu luyện như người. Đan dược biến hình cũng chỉ làm chúng biến thân thành nhân loại, đi lại nhân gian tiện hơn thôi, cũng không có ảnh hưởng quá lớn với thân thể.”
“Sao Đào Hoa tới giờ vẫn chưa về?” Kỷ 14 ngắt lời, hắn hơi lo tiểu tử xấu e sợ thiên hạ êm ấm ấy gây chuyện thị phi bên ngoài.
Canh Nhị quay đầu bĩu môi, “Người nọ ngươi căn bản không cần lo cho hắn, yên tâm đi, đi đâu hắn cũng không chết được.”
“Ngươi quen Đào Hoa lắm à?” Kỷ 14 đi lên hai bước, song song với hai người.
“Ta không thèm quen với hắn!” Canh Nhị nắm chặt tay thành đấm, vẻ mặt căm giận: “Hắn thích ức hiếp người khác, ức hiếp xong còn ăn quỵt! Đúng rồi, nếu hắn mượn linh thạch hay ma thạch của các ngươi, ngàn vạn lần đừng cho hắn mượn, hắn từ trước tới giờ cũng không trả đâu!”
“Xem ra ngươi đã cho hắn mượn không ít linh thạch?” Kỷ 14 nhếch khóe miệng.
“Tất cả là mười bảy vạn sáu ngàn lẻ chín viên! Tất cả đều là linh thạch và ma thạch thượng phẩm, ban đầu ta không nghèo như thế, đều do hắn lừa linh thạch của ta!” Nhắc tới việc này, Canh Nhị liền hận nghiến răng nghiến lợi.
Truyền Sơn cười nhạo, “Ngươi ghét hắn như thế, chính là bởi vì hắn vay tiền không trả?”
Canh Nhị ra sức gật đầu, “Hắn còn lừa ta!”
“Lừa ngươi cái gì?”
Canh Nhị vô tư nói: “Hắn nói giúp tác hợp ta với Hạc muội, kết quả Hạc muội căn bản không biết việc này!”
“Hạc muội?” Truyền Sơn nhướn lông mày.
Kỷ 14 đồng tình nhìn về phía Canh Nhị lỡ lời.
“Ừ… Hạc muội.” Canh Nhị có phần chột dạ, nghĩ lại gan to hơn, ưỡn ngực nói: “Đó là chuyện xưa xửa xừa xưa rồi.”
“Hạc muội kia có đẹp không?” Vẻ mặt của Truyền Sơn thoạt nhìn rất bình thường.
Canh Nhị ngơ ngác gật đầu, mặt đỏ hồng nhớ lại nói: “Đẹp.”
“Ngực có lớn không?”
“Lớn!”
“Ngươi bây giờ còn nhớ nàng không?”
“Nhớ!”
Thành thực ghê! Kỷ 14 cảm thán, lập tức nhạy cảm nhận thấy bầu không khí quanh thân ai kia thay đổi, vội nói: “Ta ra ngoài xem Đào Hoa đã trở về chưa, các ngươi cứ từ từ trò chuyện. Truyền Sơn, nhớ kỹ y còn nhỏ!”
Truyền Sơn quẳng cho Kỷ 14 một ánh mắt sắc lẻm.
Canh Nhị vẫn không biết xảy ra chuyện gì, hỏi Truyền Sơn: “Ngươi hỏi ta cái này làm gì? Lẽ nào ngươi muốn tìm Hạc muội song tu? Nhưng ta sợ nàng ngứa mắt ngươi.”
Thế nào gọi là lửa cháy đổ thêm dầu, chính là đây a!
Truyền Sơn cười hì hì, bỏ lại Canh Nhị chạy về phía phòng mình.
“Này, ngươi làm sao thế? Ngươi không thể tức giận bởi vì ta nói thật chứ.” Canh Nhị đi đằng sau gọi.
Không, ta không giận. Ta chỉ muốn lột quần ngươi ra đánh đòn thôi!
Truyền Sơn đẩy cửa phòng ra, không đợi Canh Nhị vào, đẩy tay hất cửa đóng ‘ầm’ một tiếng, cửa khép lại ngay trước mặt Canh Nhị.
Hắn cần thời gian kiềm chế bản thân, hắn sợ vừa nhìn tới đồ ngốc kia sẽ làm gì đó.
“Y còn nhỏ… y còn nhỏ…”, những lời này của Kỷ 14 liên tục vang lên trong đầu hắn, làm Truyền Sơn đi vào phòng ngủ nhìn thấy một nữ tử không nên xuất hiện ở đây, một lát vẫn ngẩn ngơ.
“Ngươi là ai?”
Trần Duẫn La đang quan sát bài trí trong phòng, nghe thấy tiếng nói, lập tức xoay người.
Tới tận khi đối phương xuất hiện, nàng cũng không nhận thấy có người tiến vào?
Tu vi của người này chắc chắn trên nàng!
Nhưng người này thoạt nhìn tuổi còn trẻ như vậy, không biết đối phương và nàng ai hơn tuổi.
Trần Duẫn La vốn hoảng vì bị bắt gặp, đã nhanh chóng hồi phục lại.
Trong mắt Truyền Sơn hiện ý khen ngợi, cũng càng đề phòng hơn.
Trần Duẫn La nhẹ nhàng sờ ngọc bội trên eo, đang nghĩ nên mở miệng thế nào.
Nàng vào căn phòng này cũng là ngoài ý muốn, bởi cha bảo nàng, Hậu Thổ Môn xuất hiện một chút nguyên khí hỗn độn, nhưng hắn lại không tìm được ngọn nguồn. Sau đó lại kể cho nàng những lợi ích của việc hấp thu nguyên khí hỗn độn, cũng muốn tìm cách để nàng vào Hậu Thổ Môn tu luyện.
Nàng cũng nhất thời hiếu kỳ, sau khi vào Hậu Thổ Môn rồi, thấy người ở đây ít, cấm chế cũng không nhiều, trông giữ cũng không nghiêm, liền có hứng tìm kiếm ngọn nguồn nguyên khí hỗn độn.
Nên biết nàng là thủy linh căn bẩm sinh, là một trong những thuộc tính thuần chủng gần gũi với thiên địa, phụ thân không tìm được ngọn nguồn, cũng không có nghĩa là nàng cũng không tìm được.
Thế là Trần Duẫn La liền tìm từng chỗ một.
Đi vào căn nhà gỗ đằng sau đại điện này, cũng bởi vì trong mông lung được chỉ điểm, đây là một cảm giác thích ý không tả nổi, có người gọi nó là trực giác, Trần Duẫn La lại biết đó là dấu hiệu thiên địa đang gần gũi với mình.
Rất tiếc, nàng cũng không phát hiện ngọn nguồn của nguyên khí hỗn độn, lại bị người ta bắt gặp.
“Ngươi là ai?” Trần Duẫn La hỏi ngược lại.
Truyền Sơn thản nhiên quan sát Trần Duẫn La mấy lần.
Cô nương xinh phết! Hơn nữa cũng to gan lanh trí đấy.
Đây là ấn tượng thứ nhất của Truyền Sơn với Trần Duẫn La.
Cái đẹp của Trần Duẫn La thuộc kiểu tươi mát tự nhiên, đẹp kiểu như hoa mọc trên núi giữa trời thu vậy, làm người ta sinh lòng gần gũi.
Trần Duẫn La thấy Truyền Sơn đang nhìn nàng, hơi mím môi cười.
Truyền Sơn có khuôn mặt chín nghĩa dễ làm người ta sinh thiện cảm. Ngũ quan anh tuấn, khí chất kiên cường, vóc người cao to, chính là loại nam nhân mà nữ tử muốn giao phó cả đời nhất.
Truyền Sơn cũng mỉm cười đáp lại, chỉ là nụ cười của hắn lễ phép, song mồm miệng thì không hề khách sáo, “Cô này cũng hay thật, chạy vào phòng ta, lại hỏi ta là ai. Nếu ai không biết nhìn thấy, còn tưởng ngươi tự đưa tới tận cửa. Cảm ơn, ta không thiếu đối tượng song tu, ngươi có thể đi rồi.”
Trần Duẫn La không ngờ nam nhân mở miệng đã ăn nói vô lễ như thế, sắc mặt thoáng cái đỏ bừng, nhất thời giận sôi gan, “Ngươi! Ngươi sao lại nói như vậy?”
“Đối với nữ tặc không mời mà tới còn nói thế nào nữa? Ta không bắt ngươi lại tra tấn theo môn quy đã là thương hương tiếc ngọc rồi.” Truyền Sơn vô sỉ nói. Mỹ nữ thì có là gì, lúc Canh Nhị nhà hắn gầy còn yêu nghiệt hơn nữa cơ, chính là hiện giờ hơi mập thôi, đó cũng là một kiểu đẹp khác! Quan trọng vẫn là sờ soạng cực kỳ sướng.
Trần Duẫn La chưa từng chịu sỉ nhục như thế bao giờ, tức rung cả bộ ngực.
Truyền Sơn càng nhìn chằm chằm táo tợn, nghĩ thầm Canh Nhị thích loại hình này lắm.
“Đáng ghét!” Một mũi tên nước đánh thẳng vào mặt Truyền Sơn.
Mãi tới khi mũi tên nước bắn sát tới mặt, Truyền Sơn mới phá tan nó.
Trần Duẫn La cả kinh.
“Thế nào? Ta nói sai à? Ngươi chạy tới nhà gỗ của ta, không phải muốn tìm ta song tu, vậy ngươi tới làm gì?”
“Ngươi vô sỉ!” Trần Duẫn La giận hừng hực, mặc kệ đây là đang ở sơn môn phái khác, triển khai công kích lần nữa, hơn mười mũi tên nước bắn ra.
Ngay từ đầu Truyền Sơn đã nhìn ra tu vi của nữ tử này tốt hơn Canh Nhị một chút, ung dung đối chiêu, vừa ngăn trở vừa trêu chọc: “Ta lần đầu mới nghe thấy có trộm vào phòng còn mắng chủ là vô sỉ đấy. Được rồi, cô nương, ngươi có thể đi. Ta chân chính….” Truyền Sơn nói tới đây cảm thấy Canh Nhị đang muốn đẩy cửa tiến vào, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển, đột nhiên làm ra một động tác tuyệt đối khiến người khác hiểu lầm.
Lúc Canh Nhị đẩy cửa tiến vào đã thấy Truyền Sơn đang kéo cánh tay của một nữ tử, đầu hơi nghiêng về phía mặt nữ tử ấy, nhìn từ đằng sau giống như hắn đang hôn nữ tử ấy.
“A! Để ta bắt được rồi nhá!” Canh Nhị hét lớn một tiếng, xông lên tách hai người ra.
Trước khi Truyền Sơn xông lên, Truyền Sơn đã buông Trần Duẫn La ra, một phen kéo Canh Nhị lại.
“Ngươi ngươi ngươi! Nói, ngươi vừa rồi đang làm gì với cô nương kia?” Canh Nhị tức quá, cũng không chú ý tới cô nương kia là loại hình y thích.
Trần Duẫn La run cả người, vừa nãy nam nhân kia nắm tay nàng, nàng lại không nhìn rõ động tác của đối phương, hơn nữa đến tránh cũng không kịp, giống như cả người đều bị khống chế vậy.
Mà khi nam nhân đưa mặt sát tới mặt nàng, tim nàng thiếu điều dừng lại.
Hắn muốn làm gì?
Hắn dự định làm gì nàng?
Trần Duẫn La vừa định há mồm quát lớn, chỉ thấy một tiểu mập mạp xông vào, mà Truyền Sơn cũng lập tức buông cánh tay nàng ra.
Trần Duẫn La chợt thất vọng.
Không! Không phải! Nàng không thất vọng, nàng sao có thể thất vọng? Người này mặt mày cương trực công chính, nhưng sao hành sự lại khốn kiếp như vậy.
Chỉ hận nàng không phải đối thủ của hắn, bằng không…!
Trần Duẫn La hóa mình thành hơi nước, nhanh chóng bay qua song cửa gỗ mở rộng ra ngoài.
Người ngoài đi rồi, hai người bắt đầu chính thức tính sổ.
“Hôn rồi nhá!”
“Chưa. Thực sự chưa.”
“Ngươi gạt ta, ta thấy ngươi dán lên rồi.”
“Ta chỉ muốn dọa nàng, thuận tiện chọc ngươi giận. Cách mặt nàng còn năm tấc cơ mà!”
“Ta không giận!”
“Đúng, ngươi không giận, người giận phải là ta.”
“Hả?”
“Hạc muội kia tốt như vậy, cho tới tận giờ ngươi vẫn nhớ mãi không quên?”
“… Ngươi đang ghen à?” Rùa nào đó ngơ ngác nói.
“Không, ta không ghen.” Đại nam nhân nào phủ nhận thẳng thừng, “Ta chỉ hy vọng chúng ta có thể trung thành với đôi bên. Ngươi xem, vừa rồi ta chỉ ra vẻ thế thôi mà ngươi đã tức như thế, ta còn không biết cô nương kia là ai, hiện tại giờ mặt mũi nàng ra sao cũng đã quên. Còn ngươi vẫn nhớ mãi một nữ nhân trong lòng, còn cho rằng ta không bằng…. Ca không thèm so sánh với nữ nhân! Ta không xứng với nàng, vậy ta có thể xứng với ngươi không? Canh Nhị đại gia người có vừa ý tiểu nhân không?”
“Ha hả.” Canh Nhị bị chọc cười.
“Nói, có vừa ý không?”
Canh Nhị do dự một chút, gật đầu.
Truyền Sơn rất bất mãn chút do dự đó của đối phương, dứt khoát ôm lấy y đi về bên giường.
“Ngươi muốn làm gì?” Canh Nhị cảnh giác hỏi.
“Trời tối rồi, nên đi ngủ thôi.”
“… Ta không cần cởi quần áo.”
“Phải cởi.”
“Không cởi! Cởi ngươi lại cắn ta.” Canh Nhị lên án.
“Hôm nay không cắn.” Ta mút.
Canh Nhị còn đang do dự, nếu y đã đồng ý làm bầu bạn song tu của người này, hình như loại chuyện này cũng phải tiếp nhận?
“Ầm!” Cửa vừa khép lại đã bị người ta đáp văng ra.
Truyền Sơn tức xông khói, ôm Canh Nhị lật mình.
“Có chuyện lớn rồi! Có người đồn thần giáp xuất thế rồi!”
HẾT 12