[Dịch] Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký

Chương 50 : Quyển 5 - Chương 5

Ngày đăng: 20:17 01/09/19

Để mở được Huyết Hồn Hải cần phải chuẩn bị một số việc, trước đó, Bạch Đồng vô tư giao Truyền Sơn cho Dương Quang Minh, để lão dạy hắn trước một đợt. Một ma tu có tu vi bằng không khi tiến vào Huyết Hồn Hải gần như không có khả năng sống sót, hai tháng này chính là tự tăng cơ hội sống sót cho Truyền Sơn. Không biết trong lòng Dương Quang Minh có suy nghĩ gì, nhe răng cười đồng ý dạy Truyền Sơn hai tháng trước. Tốt xấu gì thì người nửa xương khô này tương lai cũng phải thay mặt Hậu Thổ Môn tham gia thi đấu đúng không? Đã thế, tự nhiên không thể để tiểu ma đầu này làm mất mặt Hậu Thổ Môn được. Vốn chỉ cần tham gia là được, cũng không cần vào tốp hay có thứ bậc gì, hôm nay lại có ma đầu nói có cách biến thực lực của tiểu ma đầu lên cấp cao, vậy có phải lão có thể ôm hy vọng lớn hơn? Hơn nữa… Cũng không phải đồ đệ của lão, vậy những tình cảm thương tiếc a, trân ái gì gì đó hiển nhiên cũng không cần thiết rồi. Dưới lưỡi đao mài soàn soạt không có ý tốt của hai lão Dương, Truyền Sơn bắt đầu cuộc sống khổ tu trên Hậu Thổ Tinh. “Bước đầu tiên, ngươi phải thích ứng với hoàn cảnh của Hậu Thổ Tinh trước. Suốt ngày ở trong trận pháp cũng không có ích lợi gì với chuyện tu luyện của ngươi. Nhớ kỹ, bất kể ngươi dùng cách tu luyện nào, một cơ thể khỏe mạnh mới là năng lực lớn nhất của ngươi.” Dương Quang Minh chắp tay sau mông giáo huấn. Ừ. Canh Nhị đứng một bên gật đầu. Truyền Sơn úp người trên mặt đất đầy cát đá và sỏi, quần áo trên người đã bị mồ hồi tuôn ướt đẫm. Mồ hôi tuôn nhiều ngưng tụ thành dòng nhỏ, chảy dọc xuống theo lông mày, tóc, lưng. Nhưng những giọt mồ hôi này sẽ nhanh chóng bị ánh nắng chói chang phơi khô, sau đó dòng mồ hôi mới tuôn lại tràn ra lần nữa. “Lúc nào ngươi có thể đứng dậy từ trên mặt đất, bò lại sơn môn thì lúc đó ngươi mới có nước uống, có cơm ăn.” Dương Quang Minh giẫm hai phát trên lưng Truyền Sơn, làm hắn vừa nhổm được một chút lên lại phải sấp xuống. Lão đầu thối thây! Phì. Truyền Sơn phun sỏi đá bất cẩn ngậm vào miệng, lại bắt đầu cố nhổm người lên lần nữa. “À, nghe Bạch Đồng nói, yêu cầu với thức ăn và nước uống của ngươi cũng không phải cao lắm đúng không? Thế còn bạn ngươi thì sao? Anh bạn Canh Nhị này tựa hồ rất thích ăn, hơn nữa còn ăn không ít đâu.” “Kể ra cậu bạn này cũng không liên quan tới Hậu Thổ Môn ta, thi thoảng chiêu đãi y vài bữa thì cũng được đấy, nhưng ngày nào cũng thế thì sao được đúng không? Nhưng nếu không chiêu đãi y thì có vẻ Hậu Thổ Môn ta khá keo kiệt. Như vậy đi, ngươi thấy ta bán thức ăn cho y thì sao? Một món một viên linh thạch trung phẩm, một bữa thịt một viên linh thạch thượng phẩm, ngươi nói linh thạch trên người y có thể cho y ăn được mấy bữa?” Cậu bạn Canh Nhị đang ngồi một bên chế giễu vội vàng tới bên Truyền Sơn cổ vũ: “Cố gắng lên cố gắng lên, Truyền Sơn cố gắng lên!” Truyền Sơn hận không thể đạp tên tham ăn đang hô cố gắng lên ở bên cạnh hắn một phát sang tinh cầu bên kia. “Đứng lên! Đừng học những tên vô dụng của Thần Sa Môn, ngoại trừ đám Vu tu (tức tu theo kiểu Vu thuật), những người còn lại chỉ biết Luyện Đan, Luyện Đan có ích chó gì, thứ đó chỉ có thể trợ giúp nhất thời, nếu so sánh với những tu giả luyện thể như Võ tu, Vu tu, Ma tu, Yêu tu thì chỉ có bị người ta đánh không phân biệt được đông tây nam bắc.” Phải không? Thế thì ai đang cầm linh thạch đi tìm Thần Sa Môn mua đan dược? Trên mặt Truyền Sơn nổi gân xanh cồm cộm, dùng khả năng cậy mạnh và điều kiện bên ngoài để chống đỡ. Đến giờ hắn vẫn chưa quyết định được phương pháp tu luyện, Bạch Đồng cũng chỉ bảo hắn tự chọn. Tên quỷ tham ăn Canh Nhị kia ngó hắn mãi, thế mà bảo hắn tham gia tỷ thí tay nghề nấu ăn như Luyện Đan, đồng thời tỏ ý y sẽ ủng hộ hết sức mình cho cách tu luyện theo phương diện trù nghệ (tay nghề nấu ăn), sau đó lại lấy mấy ví dụ tu giả thông qua tu luyện nấu ăn thành tiên thành thần. Câu trả lời của Truyền Sơn là mời y ăn một vốc cát. Nói đến Canh Nhị, trong khoảng thời gian này, người này bỗng trở nên xuất quỷ nhập thần, bình thường chạy trốn mất dạng, đói bụng mới chạy về ăn chực, thuận tiện cười nhạo cuộc huấn luyện khổ ải bên ngoài của hắn, chính là như thế này này. “Đừng chỉ biết cậy mạnh, ngu ngốc! Bây giờ ngươi là tu giả, tu giả có biết không?” Dương lão đầu quỳ rạp trên mặt đất, hét lớn vào lỗ tai hắn. Truyền Sơn bị lão gào điếc tai, chỉ hận không thể bịt lỗ tai lại. Vì sao hắn cảm thấy lão nhân này, không những không biểu hiện vẻ không cam lòng cho Bạch Đồng thấy, trái lại còn thập phần thích thú với việc dạy dỗ hắn? Không phải lão coi chuyện này như trò chơi chứ? Truyền Sơn cắn răng. “Tu giả là cái gì, tu giả chính là phải hiểu được điều kỳ diệu từ thiên địa, cảm thụ năng lực tự nhiên, kết hợp với bản thân. Nếu ngươi có thể hiểu được thiên địa…” Thấy Dương Quang Minh bốc phét về tu giả, đạo thiên địa, năng lực tự nhiên và sự quan trọng của năng lực lĩnh ngộ, Canh Nhị quỳ trên mặt cát, tiến đến bên tai Truyền Sơn nhỏ giọng nói: “Không ai có thể lĩnh ngộ được đạo thiên đại ngay từ đầu cả, nếu phải lĩnh ngộ cái thứ hư vô mờ mịt ấy, thà rằng ngươi chú ý bản thân mình còn hơn, trước hết, xem thân thể ngươi có thể làm gì cho ngươi. Tin ta đi, trước đây ta cũng tu luyện thế đấy. Truyền Sơn cố nghiêng đầu, dùng ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ và hoài nghi. Canh Nhi dùng ánh mắt chân thành, thành thật đáp lại hắn. “Tiểu tử, ngươi đừng ở đây quấy rối, qua chỗ khác chơi đi.” Thấy Truyền Sơn phân tán sức chú ý, không còn nghe lão giảng bài nữa, Dương Quang Minh lập tức bảo Canh Nhị quấy nhiễu lớp học sang chỗ khác. Canh Nhị đứng từ xa, đồng tình ngó Truyền Sơn đang quỳ rạp trên mặt đất, sắp phơi nắng khô kiệt, rồi y vẫy tay, cũng tự đi tìm một chỗ để tu luyện. Dương Quang Minh rít gào một trận thỏa cơn nghiện làm sư phụ rồi liền mặc kệ Truyền Sơn vẫn quỳ rạp trên mặt đất, quay thẳng lại sư môn. Trên mặt cát mênh mông vô bờ chỉ còn lại có một mình Truyền Sơn. Cơ thể càng ngày càng nặng, giờ muốn nhổm người dậy còn khó khăn hơn buổi sáng bị ném xuống mặt cát gấp trăm lần. Một ngày lại một ngày trôi qua, hắn đã mất thời gian nửa tháng phung phí trên mặt cát, nhưng đến nay vẫn chưa thể dựa vào sức mình trở lại Hậu Thổ Môn. Thực ra vị trí của hắn bây giờ cách sơn môn của Hậu Thổ Môn chỉ còn một thân nữa thôi, nhưng tuy khoảng cách chỉ có ngần ấy lại giống như rãnh trời, bước thế nào cũng không qua được. Chú ý thân thể của mình, thấy nó có thể làm gì cho bản thân mình không? Tên tham ăn Canh Nhị hình như thỉnh thoảng cũng nói được mấy lời chân thật, đúng, so với lĩnh ngộ mấy thứ thiên đạo mờ mịt vô tung kia, bây giờ hắn càng nên dùng bản thân mình. Cơ thể một nửa là bộ xương khô, so với người bình thường càng thêm rắn chắc, càng có lực chống áp lực. Không cần sợ khối thân thể này sẽ vỡ, cực hạn của nó chắc chắn không chỉ như thế này. Không tin bản thân, chẳng lẽ không tin cả quả xương khô sao? Đây chính là thân thể sau khi quả xương khô dung hợp mà. Cảm giác đau đớn hít thở không thông, bị đè nén, chỉ cần có thể quên đi hai cảm giác này, hắn nhất định có thể đứng dậy từ trên mặt đất. Cổ tay nhúc nhích khởi động trên mặt cát, từng giọt mồ hôi từ trên mặt, trên cổ nhỏ giọt lên sỏi đá. Không phải sợ đau, quên nó đi, ngươi không phải người thường, ngươi nhất định có thể làm được! Xương tay phát ra tiếng kháng nghị kẽo kẹt, nhịp đập trái tim cũng càng lúc càng nhanh, huyết quản trên người thoáng cái đã bành to, tựa hồ tùy thời tùy chỗ đều sẽ vỡ tan. Dương Quang Minh khoanh chân ngồi trên đỉnh núi, nhìn người nửa xương khô gian nan chống mình rồi lại ngã xuống, chống mình rồi lại ngã xuống bên ngoài sơn môn, nhíu mày không tán thành. Dương Đắc Bảo một bên nói: “Cũng mệt cho thân thể khác với người thường của tiểu tử này. Nếu là người bình thường khinh xuất như hắn, lập tức xương cốt cả người sẽ vỡ hết, huyết quản vỡ tung mà chết.” “Hừ, ngu xuẩn. Ta để hắn lĩnh ngộ đạo thiên đại, học cách điều hòa thân thể và hoàn cảnh ngoại giới, hắn thì hay chưa, lại khinh xuất dựa vào thân thể.” “Phương pháp tu luyện này cũng không tệ, người Võ tu này Luyện Thể nhập đạo cũng không ít.” Dương Đắc Bảo thì lại rất thưởng thức sự dẻo dai của nửa người xương khô. “Đi chuẩn bị dục dũng (thùng tắm), ngày hôm nay tiểu tử này chắc là có thể tự bò lại được.” Dương Quang Minh nhắm mắt lại. Dương Đắc Bảo hài lòng cười to, nhảy dựng lên đi chuẩn bị dục dũng. Ngâm người tắm, đây vốn nên là một chuyện rất thoải mái, còn bây giờ đã thành ác mộng mỗi ngày của Truyền Sơn. Mỗi lần trở về, bất kể hắn có muốn hay không, hai lão đầu lập tức nhét hắn vào trong một mộc dũng (thùng tắm bằng gỗ) to, bắc trên lửa nấu. Thống khổ bị coi là thịt heo nấu cũng khỏi cần nhắc tới, nếu chỉ nấu không tôi, Truyền Sơn cũng không phải sợ lắm, hắn chính là dục dược (thả thuốc trong thùng tắm) trong thùng. Thứ thuốc này cũng không biết luyện chế từ cái gì ra, đỏ lòe như là thả ớt vậy. Mà mùi vị ấy cũng gay mũi như ớt cơ, càng làm người ta kích thích. Đau, ngứa, xót, tê, cay, năm loại cực hình luân phiên đổi nhau, thề không làm Truyền Sơn dày vò kêu thảm thiết thì tuyệt không thôi. Cứ đến lúc này, Dương lão sẽ đứng ngoài thùng vừa gõ vách thùng vừa nói: “Tiểu tử ngươi thật có phúc, toa thuốc và thứ thuốc ngâm tắm này chính là do lão tổ tông của Hậu Thổ Môn ta truyền xuống, trước đây bởi vì tài nguyên tu luyện đủ dùng, cũng không có ai dùng toa thuốc này, sau đó thì tài nguyên tu luyện không đủ, đệ tử của chúng ta cũng ít đi, toa thuốc này cũng xếp xó tới nay.” Truyền Sơn vừa kêu thảm thiết vừa thầm mắng to: ta thấy là không ai dám dùng nên các ngươi mới không dùng thì có! Cái lão thiếu đạo đức nhà ngươi, nhất định là thấy gia không phải đệ tử các ngươi nên không cần thương tiếc đúng không? A a a ───! “Lửa này có phải nên lớn hơn không? Xin lỗi a, tam muội chân hỏa này ta luôn dùng để luyện đan luyện khí, dùng để nấu ngươi ngươi chính là lần đầu tiên, ngươi phải thích ứng nhé, chờ sau này lão phu đã có kinh nghiệm rồi.” Truyền Sơn chỉ muốn nói một chữ… Cút! “Ngươi nhất định rất hiếu kỳ đây là tam muội chân hỏa, vì sao ngươi lại không bị luyện hóa đúng không?” Lão đầu cười gian, “Bởi vì toa thuốc này nè. Những thứ thuốc này ngâm vào với nhau có thể chống lại được sự tôi rèn của tam muội chân hỏa, nhưng lại có thể giữ lại cái hòa hợp và tinh hoa của nó, có ích rất lớn với người ngâm mình tắm. Ta thấy cơ thể ngươi chủ yếu là thuộc tính kim, vừa vặn có thể dùng lửa để đun. Nếu đổi lại là tu giả thuộc tính khác, còn chưa chắc có thể sử dụng toa thuốc này để ngâm mình tắm đâu nhé.” Lão đầu chết tiệt, ta nguyền rủa ông không qua được Độ Kiếp. Để không khiến mình quá đau đớn, Truyền Sơn bắt đầu vận hành phương pháp giảm đau kỳ diệu Canh Nhị dạy cho hắn. Phương pháp giảm đau này do Canh Nhị dạy hắn khi lần đầu thấy Truyền Sơn bị nấu quá đáng thương, buổi tối len lén chuồn vào lặng lẽ nói cho hắn. Canh Nhị bảo hắn rằng, cách giảm đau này cực kỳ linh nghiệm, nhưng nhất định phải dùng trong lúc đau đớn nhất, như vậy chỉ cần đau đớn sau đó không còn ghê gớm như ‘lúc đau đớn nhất’ thì sẽ không còn cảm giác đau đớn nữa, nếu có cũng rất nhỏ. Ngay lúc đầu Truyền Sơn không tin, nhưng ngày thứ hai, khi hắn quá đau chỉ muốn tự sát, hắn đã dùng cách giảm đau này, không ngờ lại có ích thật. Thế là, Truyền Sơn đáng thương mỗi ngày chịu đựng, mỗi lần đều cố chịu đựng đến thời khắc đau đớn nhất mới có thể giảm đau cho mình. Mà Dương Quang Minh tựa hồ cũng không hiểu tính chất của thuốc và biến hóa trong quá trình ngâm thuốc tắm này cho lắm, thấy Truyền Sơn có thể nhịn được đến cuối cùng thì còn tưởng là cơ thể hắn đã thích ứng được. Ngày hôm nay, lần đầu tiên Truyền Sơn dựa vào hai chân của mình đi vào sơn môn Hậu Thổ Môn. Lúc bị nhét vào dục dũng, lập tức, hắn đã cảm thấy mình như là đã chết sống vô số lần. Chịu mãi chịu mãi cũng không chịu nổi nữa, Truyền Sơn bắt đầu vận hành cách giảm đau của Canh Nhị. Sùng sục sùng sục, xương trắng trần trụi tựa hồ đang dốc sức hấp thu nước tắm này. Bao gồm cả nửa cơ thể còn lành lặn bên trái, cả người hắn đều đang hấp thu. Đây là cách giảm đau Canh Nhị dạy cho hắn, dẫn hiệu lực của thuốc gây họa cho hắn đi qua lỗ chân lông, kinh lạc, huyết quản, da, tóc, móng tay các lỗ quanh người hút vào thân thể mình, đem những thứ hấp thu vào này tiến hành tiêu hóa riêng biệt, chuyển hóa thành một loại khí thể, sau đó phân tán ra toàn thân. Truyền Sơn đã từng hỏi Canh Nhị cái loại khí thể này là cái gì, có hại với cơ thể hay không. Canh Nhị vừa bện giầy rơm, vừa thờ ơ nói: “À, thứ ngươi chuyển hóa chính là một loại khí hỗn độn, bao hàm các loại thuộc tính, thứ cơ thể ngươi có thể hấp thu được thì sẽ ở lại trong cơ thể ngươi, thứ cơ thể ngươi không hấp thu được thì tản ra bên ngoài, không có hại gì.” Nghe Canh Nhị nói thế, Truyền Sơn đã thấy yên tâm. Thấy thái độ thờ ơ của Canh Nhị, cũng không coi thứ khí hỗn độn kia là gì, chỉ xác định không có hại cho thân thể là được rồi. Vì thế Truyền Sơn không biết, bởi cách giảm đau này của Canh Nhị, làm hắn bước lên một con đường tu luyện hoàn toàn khác với người cùng thời. Bởi vì cảm nhận được chỗ tốt của cách giảm đau trong lúc ngâm mình tắm, dần dà, lúc Truyền Sơn không tập luyện cũng bắt đầu sử dụng phương pháp ấy. Ngay từ đầu, hắn đối với ‘thời khắc thống khổ nhất’ còn không nắm chắc được, sau đó khi hắn phát hiện chỉ cần hắn vẫn vận hành cách giảm đau này, những đau đớn sau đó cơ bản là có thể nhịn được. Hễ là con người đễu sẽ lười biếng, Truyền Sơn cũng không ngoại lệ. Nếu hắn vẫn có thể tôi rèn và tu hành mà không cần cảm nhận đau đớn nhờ cách giảm đau ấy thì vì sao hắn lại không cần? Dù sao Canh Nhị nói sẽ không tai hại gì với cơ thể, ờm, hắn là một lão đại rất tin tưởng huynh đệ của mình. Ngày tháng dần dần trôi qua, khi Truyền Sơn có thể đi lại, chạy nhanh, nhảy nhót, đánh quyền trên Hậu Thổ Tinh như thường thì đã qua tròn một tháng. “Nào, tiếp theo là bước thứ hai của cuộc huấn luyện.” Dương lão đầu sau nửa tháng uể oải đã sôi nổi trở lại, “Bước thứ hai này, cũng có liên quan tới luyện thể. Nói chung ngươi phải nhớ kỹ, cơ thể là tất cả vốn liếng. Trước đó ngươi đã học được cách đi đường, giờ ngươi phải bắt đầu học tập cách chịu đòn thế nào.” Vào sáng sớm, nghe nói Truyền Sơn phải bắt đầu học tập cách chịu đòn từ hôm nay trở đi, Canh Nhị lập tức không đi đâu nữa, nhắm mắt theo đuôi Truyền Sơn. Lúc đầu Truyền Sơn cho rằng Canh Nhị đang quan tâm mình, còn có chút cảm động nho nhỏ, ánh mắt nhìn người ta cũng không giống lúc thường. “… Ngày trước ta nghe bà ngoại kể, trở thành tiên nhân chỉ cần một viên tiên đan là được.” Truyền Sơn cố cười gượng một cái. “Ngươi có à? Lấy ra cho ta. Ta dùng cả Hậu Thổ Môn đổi với ngươi.” Dương lão đầu bĩu môi khinh bỉ Truyền Sơn, nghĩa chính từ nghiêm nói: “Tu luyện sao có thể đầu cơ trục lợi chứ? Tiên đan gì gì đó, đều là do một số người thường cứ thích mơ mộng hão huyền nghĩ ra thôi. Trên đời này dù có thứ như tiên đan thật, cũng chẳng tới tay những người đó. Truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, nếu như tu tiên đơn giản vậy, tiên giới đã sớm giống như Hậu Thổ Tinh rồi. Nghĩ tới hiện trạng của Hậu Thổ Tinh, Dương lão đầu trầm mặc một hồi. Truyền Sơn mẫn cảm bắt được trọng tâm vấn đề, “Ngươi nói Hậu Thổ Tinh trở thành như thế này là có liên quan tới người tu hành?” Lão nhân thở dài, “Cái này vốn chuẩn bị sau này nói với ngươi, nhưng giờ ngươi đã hỏi tới…” Lão nhân chỉ tay, sỏi đá trên mặt đất từ từ tụ lại thành một con dã thú khổng lồ. Dã thú cát bụi há cái mồm gào to một tiếng về phía Truyền Sơn rồi nhào tới. Canh Nhị kích động lấy một quả trái cây còn lại từ sáng ra từ trong ngực, vừa gặm vừa sướng chí nhìn. “Tu giả đoạt tạo hóa thiên địa, biến nó thành thứ vĩnh cửu của bản thân. Thiên tài địa bảo, linh thạch ma thạch, thiên địa linh khí, đã dùng là không còn. Tu giả càng nhiều, thứ tiêu hao càng nhiều; tu giả càng giỏi, thì ranh giới tổn thương sẽ càng ghê gớm.” Truyền Sơn tu vi bằng không nào phải đối thủ của dã thú cát bụi, đầu không tránh được chốc lát, bị dã thú cát bụi húc thẳng vào bụng, thoáng cái đã bay xa nửa dặm. “Phụt!” Truyền Sơn phun một ngụm máu tươi, mãi mà không bò dậy nổi. Nhưng còn chưa chờ hắn hồi sức, dã thú cát bụi đã xông tới. Trên mặt Canh Nhị không giấu được ý mừng. Đánh hắn đi! Hung hăng đánh hắn đi! Ai bảo tối qua bắt nạt ta, còn cướp thịt của ta à. Lão nhân Dương Quang Minh nhìn Truyền Sơn bị húc túi bụi, đến lực hoàn trả cũng không có, vừa âm hiểm cười vừa nói: “Xa xưa, tu giả trải rộng các tinh cầu, khi đó tu giả thăng tiên thành Phật cũng cực nhiều, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là tài nguyên tu luyện khi đó cực phong phú. Nhưng khi thiên địa linh khí dần biến mất…. Ngu ngốc! Không muốn bị húc chết thì chú ý động tác của nó… Thiên tài địa bảo và linh thạch các loại không dễ dàng hình thành như vậy, mà thiên tài địa bảo và linh thạch tiêu hao càng nhiều thì thiên địa linh khí cũng sẽ càng ít. “Sau đó cứ lặp đi lặp lại, một vài tinh cầu thích hợp để tu luyện liền dần dần mất đi sinh khí như vậy, trở thành tuyệt địa có hoàn cảnh tồi tệ, thậm chí có tinh cầu biến thành tinh cầu chết.” Truyền Sơn cũng muốn thấy động tác của dã thú cát bụi, nhưng động tác của đối phương một là quá nhanh, thứ hai dù hắn thấy rõ rồi, cũng không tránh kịp. “Thấy rõ phương hướng công kích của nó, ngươi có thể phòng bị trước, dù sai cũng đừng lo, không ai có thể phán đoán chính xác ngay từ đầu được.” Truyền Sơn quỳ trên mặt cát, liếc mắt thấy dã thú cát bụi lại nhào tới lần nữa, gần như vô thức đã lăn về bên trái. Canh Nhị vội vã lùi qua một bên, y tới xem trò hay chứ không muốn bị tổn thương. Cú nhào tới của dã thú cát bụi lần đầu tiên bị thất bại, lão nhân gật đầu, “Đúng, chính là thế đấy. Ngươi nhất định phải nhanh hơn đối phương, như vậy dù ngươi phán đoán sai cũng có thời gian để bù đắp.” Nói thì đơn giản, nhưng thực hành thì cực kỳ khó khăn. Truyền Sơn vốc một bốc sỏi đá ném tới dã thú cát bụi, đồng thời cơ thể lăn ra sa mười trượng. Nếu có binh khí trong tay thì tốt rồi, ít nhất cũng không bị phản kháng liên tục không có cơ hội nào. Thấy Truyền Sơn lại né được, Canh Nhị gấp gáp kêu to: “Đánh hắn đi! Lên đi!” Truyền Sơn lòng cảm động, hắn cũng muốn đánh lại, nhưng giờ hắn tránh được cũng khó khăn. Dương Quang Minh vẫn chưa đánh giá được Canh Nhị tới xem trò vui này. Đối với tên tu giả thân là nam nhi nhưng lại có sắc đẹp hại nước hại dân, lão vẫn không nhìn thấu được. Tu giả khi tới tu vi nhất định, có thể thay đổi dung mạo bản thân, tu theo hướng càng ngày càng đẹp, đây là chuyện mà phần lớn tu giả đều sẽ làm. Với tu vi Độ Kiếp Kỳ của lão, có thể nói là không còn dung mạo gì có thể mê hoặc được lão. Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy hình dáng của tiểu tử kia, hắn lại cảm thấy tâm thần phấp phỏng. Điều này sao có thể? Ngay từ đầu lão tưởng là do mị thuật các kiểu, nhưng sau khi nhìn lâu phát hiện cũng không có dấu vết của thuật pháp, tiểu tử kia đúng là bản mặt yêu nghiệt bẩm sinh. Hơn nữa kỳ diệu nhất là, lấy tu vi của lão, lại không nhìn thấu được tiểu tử mới chỉ Ngưng Khí Kỳ 2 kia. Mấy lời tiểu tử kia thi thoảng nói, cũng làm lão rất lưu ý. “Chỉ biết tránh né thì ích lợi gì, không thể phản kích cũng chỉ có thể chịu đòn.” Trong đầu lão nhân ưu tư ào ào nhưng mắt cũng không thả lỏng, chỉ một ngón tay, đằng sau Truyền Sơn lại xuất hiện một dã thú cát bụi lớn hơn. Mạng ta xong rồi! Truyền Sơn cấp tốc phán đoán trong đầu. Một con thú cát bụi đã làm hắn không thể đối phó, hai con thì hắn phải giải quyết ra sao? Canh Nhị thấy lại xuất hiện một con thú cát bụi nữa, nhếch môi mỉm cười. Y rất muốn xem dáng dấp tên nửa xương khô kia bị đánh cho bầm dập mặt mũi. Dương Quang Minh căn bản không trông cậy Truyền Sơn có thể phản kích trong ngày đầu tiên, nếu là luyện tập chống đòn, không chịu đòn thì sao được. Thấy Truyền Sơn bị thú cát bụi hết cắn lại vồ, lão nhân mừng rỡ cười híp mi. Không cần thương đồ đệ thật tốt a! Truyền Sơn đáng thương bị hai thú cát bụi đè lên đánh, đánh qua đánh lại, cơn tức của hắn cũng càng lúc càng lớn. Tiểu tử Canh Nhị kia lại chỉ đứng một bên nhìn chứ, người làm lão đại như hắn cũng không thể để tiểu đệ mình khinh bỉ được ha? “Vừa rồi giải thích tới chỗ nào rồi nhỉ? À, nhớ ra rồi. Bảy ngàn năm trước, Hậu Thổ Tinh cũng là một tinh cầu có đồng cỏ và nguồn nước tốt tươi, cảnh sắc xinh đẹp, tài nguyên phong phú, nhưng bởi vì tu giả lúc đó không biết quý trọng, hơn nữa các môn phái tranh đấu, chiến tranh giữa tu giả và tu giả, bốn ngàn năm sau Hậu Thổ Tinh đã biến thành hình dáng hiện tại. “Nhưng hiện na, rất nhiều môn phái và tu giả các giới vẫn không thể tỉnh ngộ, ngươi nói lòng tham như thế thì thiên địa làm sao có thể tiếp nhận chúng ta, tiện đà cho chúng ta tiến nhập thượng giới?” Canh Nhị hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn lướt lão nhân. Lão nhân này rất thấu hiểu, thảo nào Hậu Thổ Tinh tệ như thế này mà lão cũng không chọn bỏ đi, thậm chí cố sức sống qua hai ngàn tuổi. Nếu là tu giả khác, sống đến hai nghìn tuổi còn chưa độ kiếp, đại thể đã hóa luôn thành bụi rồi. “Cho nên Hậu Thổ Môn chúng ta đáp ứng thiên đạo, cố gắng mất mấy thế hệ, tìm kiếm ra một con đường tu luyện mới toanh. Cách tu luyện ấy phải giảm thiểu lượng đan dược, linh thạch, thiên tài địa bảo sử dụng tới tối đa, nhấn mạnh vào năng lực tự khai phá bản thân, giao thân xác và thần thức tôi rèn đến tận cùng, tiến tới tương hợp lĩnh ngộ thiên đạo.” Dương lão nói năng dõng dạc, Truyền Sơn nhân lúc rảnh cười khinh bỉ với lão. Nói dễ nghe thật, ta thấy là Hậu Thổ Môn của ngươi quá yếu không cướp được gì của người ta, chỉ có thể sống nghèo đói. Nếu có thứ tốt xuất hiện thất chẳng lẽ các ngươi lại không cần? Dương Quang Minh già thành tinh, một ánh mắt của Truyền Sơn thôi là lão cũng biết đối phương đang nghĩ gì. Ha hả, lão nhân cười hiền: “Tiểu tử, chịu đòn là hạng mục tu luyện rất quan trọng. Người mà chưa từng chịu đòn thì vĩnh viễn không biết đạo lý ở đâu, cũng không biết nên bảo vệ bản thân như thế nào cho chính xác. Chỉ có học được cách chịu đòn, hiểu được chịu đòn là thế nào, thì khi ngươi không muốn chịu đòn, ngươi mới có thể không chịu đòn, lúc ngươi muốn phản kích thì phản kích được.” Nói xong, lão nhân chỉ một ngón tay, lại xuất hiện một con thú cát bụi từ trên mặt cát, lập tức Dương Quang Minh cũng mặc kệ tình huống Truyền Sơn bị đánh, thờ ơ lướt đi. Chỉ có ba con thú cát bụi mà thôi, với tố chất cơ thể của tiểu ma đầu hiện nay, dù bị đánh một ngày cũng không chết được. Lão nhân bỏ đi, Canh Nhị ngồi xổm trên một cồn cát sung sướng nhìn ba con thú cát bụi đánh tiểu ma đầu tơi bời hoa lá. Xem đến đoạn hưng phấn còn có thể kích động thét hai tiếng. Canh Nhị đang nhìn ngươi, ngươi không thể cứ chịu đòn như vậy. Ngẩng đầu, Truyền Sơn tỉ mỉ xem xét cách công kích của thú cát bụi. Bất luận công kích của kẻ nào đều sẽ có hình thức, dã thú cũng vậy, dã thú biến từ hạt cát thành cũng không ngoại lệ. Dần dà, Truyền Sơn phát hiện khi thú cát bụi dùng đầu để tiến hành đánh, đầu tiên là đá rồi rít gào một tiếng, sau đó chạy lấy đà rồi nhắm vào chỗ nó muốn húc. Nếu thú cát bụi muốn dùng chân đạp hắn, vần hắn thì thường sẽ dùng cách đánh lén. Lúc đánh lén, chúng nó sẽ tiến hành phối hợp, vả lại một con trong đó tám chín phần mười sẽ nhảy lên không trung hóa thành sỏi đá, lúc hắn tập trung tư tưởng đối phó con khác thì đột nhiên tiến hành tập kích hắn từ không trung. Lúc dùng cơ thể đè hắn, cũng vui vẻ rơi từ không trung xuống, đè chặt lên người hắn. Một khi tổng kết được hình thức công kích của đối phương, ba con thú cát bụi liền không còn đáng sợ như vậy nữa. Bây giờ quan trọng nhất là phải công kích chúng nó thế nào, vả lại không được để chúng nó ngưng tụ lần thứ hai. Đúng, chúng nó sẽ một lần lại một lần sống lại từ trong sỏi đá, dù Truyền Sơn thi thoảng may mắn đá trúng chỗ yếu hại của chúng thì chỉ trong chốc lát chúng chìm vào cát, chúng lại có thể ngưng kết ra thân thể lần thứ hai. Thấy lúc đầu Truyền Sơn còn gượng gạo, nặng nề né người, sau đó bắt đầu trở nên linh hoạt và có tiến có lui, thấy hắn vừa một mặt chịu đòn vừa bắt đầu học được cách né chỗ yếu hại của mình và cách phản kích, trong lòng Canh Nhị lại nỗi mâu thuẫn, vừa thấy kiêu ngạo vừa thấy chưa hả giận. Mặt trời của Hậu Thổ Tinh sẽ không lặn xuống, cách nhận dạng buổi tối dựa vào tinh cầu treo ở phía bắc, giống như ánh trăng kia. Tinh cầu này vừa đến tối là bắt đầu phát ra ánh sáng màu vỏ quýt, mà hai mặt trời bị nó ảnh hưởng, ánh sáng sẽ trở nên lờ mờ đi. Sắc trời hơi đỏ sậm, vàng nhờ chính là bắt đầu buổi tối ở Hậu Thổ Tinh. Trong nháy mắt bóng đêm phủ xuống, thú cát bụi lập tức hóa thành bụi không hiện thân nữa. Truyền Sơn quỳ rạp trên đất không hề nhúc nhích. Đau đớn chẳng đáng kể gì, cái cảm giác kiệt lực mệt mỏi làm hắn muốn ngủ thẳng một giấc không dậy nữa. Canh Nhị đi tới bên cạnh Truyền Sơn, ngồi xổm người xuống, đưa tay chọc đầu Truyền Sơn. “Nè, còn sống không?” “…” Truyền Sơn không còn sức trả lời y. Canh Nhị đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn, vuốt lưng hắn an ủi: “Đau nhiều rồi, ngươi sẽ tập thành thói quen. Nhớ năm đó…” Nhớ năm đó cái gì? Người này lại không nói nữa. “Ta cho rằng thấy ngươi bị đánh rất vui, nhưng vì sao thấy ngươi bị đánh thảm như vậy, lại thấy rất ngột ngạt bức bối chứ?” Hài tử, sao ngươi thành thực thế? Truyền Sơn thầm mắng trong lòng, té ra hôm nay ngươi ở đây ‘cố gắng lên’ không phải vì ta, mà là vì thú cát bụi phải không? Tiểu tử ngươi chờ đó, chờ tu vi của gia vượt lên trên ngươi rồi, ngươi xem ta trị ngươi cho mà coi! “Thú cát bụi cũng không phải là không có nhược điểm, thuộc tính của nó cơ bản là thổ, mà thuộc tính kim của ngươi khá rõ ràng, tuy ngươi không phải thuộc tính mộc, không thể tương khắc với nó, nhưng thổ sinh kim, nếu lợi dụng được kim, cũng có thể làm kim khắc chế ngược được thổ. Như thủy với hỏa vậy, thủy khắc hỏa, nhưng lúc hỏa mạnh hơn thủy, có thể đun khô thủy. Thực ra bất luận đạo lý gì đều là như thế, tuy có tương sinh tương khắc, nhưng chỉ cần ngươi mạnh tuyệt đối thì có thể khắc chế ngược lại đối phương.” Đạo lý ai mà chả hiểu. Vấn đề là phải ứng dụng thế nào? Làm sao trở nên mạnh hơn đối phương? Truyền Sơn cố gắng lật người, ngửa mặt nằm trên cát nhìn bầu trời. “Có phải ngươi đang lo cho người nhà ngươi?” Canh Nhị hỏi. Y đã biết được một số việc từ trong biến động của Truyền Sơn. Thật lâu sau, mãi đến khi Truyền Sơn vận hành cách giảm đau Canh Nhị dạy cho hắn hai vòng, cảm thấy có khí lực để nói rồi mới mở miệng nói: “Ta thậm chí chí không biết họ sống hay chết nữa.” “Nếu như ta nói cho ngươi, họ đều còn sống, có phải ngươi sẽ dễ chịu hơn không?” Truyền Sơn xoay người, túm lấy vạt áo Canh Nhị, “Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa đi. Có phải ngươi biết gì không? Nói cho ta biết, họ giờ thế nào? Họ…” “Ta không cảm giác được nhiều lắm.” Canh Nhị vươn ngón tay lau máu tươi bên mép Truyền Sơn, nhét vào trong miệng mình, mấp máy môi, nói: “Từ trong máu của ngươi, ta có thể cảm giác được người thân ngươi còn sống. Chỉ như thế thôi.” “Chỉ như thế thôi?” “Ừ.” “Bộp.” Truyền Sơn thả vạt áo Canh Nhị ra, ngã lại mặt đất, nhìn bầu trời ngơ ngác xuất thần, miệng lẩm bẩm nói: “Sống là tốt rồi, chỉ cần sống là có hy vọng rồi.” “Có phải ngươi cảm thấy cuộc sống hiện tại không chân thực, tất cả đều giống như đang nằm mơ?” Canh Nhị lại hỏi. Lần này Truyền Sơn không nói gì. “Thế nhưng đây là hiện thực. Cảnh ngộ hiện tại của ngươi trong mắt nhiều người, căn bản là tha thiết ước mơ, tuy ngươi hơi xui xẻo, người không ra người quỷ không ra quỷ, còn thành ma tu mà đại đa số phàm nhân không thể tiếp nhận. Nếu người nhà ngươi biết ngươi tu ma, họ có thể… đừng trừng ta, vì sao ngươi cứ thích trừng ta?” Canh Nhị bị Truyền Sơn trừng thì sợ, cúi đầu nhỏ giọng nói. Bởi vì lời ngươi nói thực đáng ghét. Truyền Sơn ra sức trừng, cố gắng trừng. Đầu Canh Nhị càng ngày càng thấp. Cúi thấp nữa cũng vô dụng, đừng tưởng rằng mỗi lần phạm sai lầm đều có thể tránh né như vậy. “Ngươi có muốn ăn trái cây không?” Canh Nhị lấy trái cây từ trong lòng ra được đến bên mép Truyền Sơn, nói như lấy lòng. Thật là kỳ lạ, rõ ràng họ La bây giờ ngay cả sức một ngón út cũng không bằng y, vì sao y vẫn sẽ sợ hắn chứ? Canh Nhị không giải thích được, nhưng động tác lấy lòng không có bất luận chút do dự gì, đưa tặng trái cây tới bên môi Truyền Sơn. Truyền Sơn… yên lặng mà vốc một vốc cát đổ vào miệng. Canh Nhị nghe tiếng ‘sàn sạt’ khi Truyền Sơn nhấm nuốt cát, người nổi da gà. Tiểu ma đầu này, giờ càng ngày càng không bình thường rồi.