Khó Để Buông Tay

Chương 13 : “Thì ra cô không hề có ý định sinh con ra.”

Ngày đăng: 18:13 18/04/20


Lãnh Tây dẫn Hi Hi vào nhà, bà Lãnh đã đi ra đón từ sớm, nhìn thấy Hi Hi trong lòng bà cảm xúc lẫn lộn, nhất thời không biết nói gì. Hi hi mở to đôi mắt ngây thơ  trong suốt, ngượng ngùng nhìn bà.



“Hi Hi, lại đây với bà nào.” Bà Lãnh nghẹn ngào.



HI Hi từ tốn đi đến bên cạnh bà, mở miệng: “Chào nội ạ.”



Tần Hiểu Nhiên kinh ngạc, khó khăn lên tiếng: “Hi Hi, cháu phải gọi bà là bà ngoại.”



Lãnh Tây đặt túi trong tay xuống, lúc nãy vừa tan sở cô đã đi mua tôm hùm: “ Mẹ, món tôm con làm không ngon bằng mẹ, hay là mẹ xào đi.”



Tần Hiểu Vân nhìn cô, muốn nói gì nhưng rồi lại thôi: “Uhm, hai mẹ con lên lầu nghỉ ngơi trước đi.”



“Con đi rửa tay đi.” Lãnh Tây chỉ toilet cho con gái. Lúc vừa vào Hi Hi đã nhìn quanh nhà một lượt, hai phòng ngủ một phòng khách, nhà hơi cũ nhưng rất sạch sẽ. Cô bé theo Lãnh Tây đến phòng vệ sinh, hai mẹ con đứng ở bồn rửa tay.



Lãnh Tây nhìn con gái từ trong gương, trên tay dính đầy bọt xa phòng, cảnh tượng rất đỗi bình dị nhưng lại làm cho lòng người xót xa.



Rửa tay xong, hai mẹ con lại quay về phòng.



Hi Hi nhìn quanh căn phòng: “Đây là phòng của cô à?”



“Vốn là phòng của cậu con.” Cô thản nhiên nói, vừa nói xong liền cảm thấy hối hận, cũng may Hi Hi cũng không có phản ứng gì. Lãnh Tây tiếp tục nói: “Mẹ quay lại nên cậu con dọn đến công ty ở.”



Hi Hi gật đầu, ngồi xuống giường, ga trải giường màu xanh ngọc bích được trải thẳng tươm gọn gàng không một nếp gấp. Tay cô bé sờ lên cảm thấy chất liệu rất mềm và êm ái.



Đây là một căn phòng khá đơn sơ, Hi Hi nhìn quanh khắp phòng bỗng thấy trên giá có rất nhiều sách, cô bé đi qua lễ phép hỏi: “Con có thể xem được không?”



Lãnh Tây gật đầu, đây đều là truyện từ hồi cô còn học sinh: “Thám tử Conan” “Naruto” “Rurouni Kenshin”



Tần Hiểu Vân vẫn còn chúng giữ gìn cẩn thận cho con gái.



Hi Hi rút một quyển, giở ra, ở góc trái phía dưới trang đầu tiên là chữ ký của Lãnh Tây, cô bé nhìn một hồi vào chữ viết kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp. Thảo nào trong thư phòng bố có nhiều truyện manga như vậy, bố của nó cũng đâu phải là kiểu người trẻ con.



Buổi tối, lúc đang ăn cơm thì Lãnh Lượng về. Nhìn thấy Hi Hi anh có hơi sửng sốt, ngay cả một câu cũng không thèm hỏi.



Lãnh Tây đành chịu.



Trên bàn ăn, Tần HIểu Vân không ngừng gắp thức ăn cho Hi Hi, vui sướng nhìn cháu gái. Hi Hi cũng rất nể mặt ăn nhiệt tình.




Lãnh Lượng hơi chao đảo, tức giận  quay đầu lại xông vào liều mạng với Cao Tử Quần. Lãnh Tây vội vã giữ em mình: “Em cùng loại người này liều mạng làm gì.” Cô thở dài: “Vào nhà trước đi.”



Lãnh Lượng tức thở hồng hộc, vẫn bất động. Lãnh Tây đẩy anh ta.



“Hi Hi và cậu vào trong trước nhé.” Lãnh Tây nhìn Hi Hi.



Hi Hi kinh sợ chứng kiến một cảnh vừa nãy, cậu đánh bố nó? Cô bé không hiểu gì hết nhìn Cao Tử Quần rồi lại quay sang Lãnh Tây.



Lãnh Tây đi đến kéo tay con gái, gắng gượng nở nụ cười: “Mẹ có chuyện muốn nói với bố, Hi Hi vào trong trước được không?”



Hi Hi nhíu mày, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu. Lãnh Lượng khôngchờcháu gái, tự mình đi vào trước. Sau mấy giây Hi Hi cũng đi theo vào.



“Cô có chuyện gì muốn nói với tôi?” Cao Tử Quần nhếch môi, nhìn lên bầu trời đêm, anh hít một hơi, bầu không khí ở ngoại ô rất thoáng đãng.



Lãnh Tây nắm chặt những ngón tay lạnh buốt, không nhanh không chậm nói: “Vợ con anh hiện tại như thế nào rồi?”



Cao Tử Quần lạnh lùng nhìn qua cô: “Có liên quan gì đến cô sao?”



Lãnh Tây vẫn rất bình tĩnh, cô nhìn về phía xa xăm, ngàn vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, cô như nhớ lại ngày nào đó: “Có lẽ anh không biết, hôm hai người đính hôn, tôi cũng có mặt ở đấy.”



Đó là chuyện đã bao lâu rồi, hoa tươi thanh nhã, âm nhạc du dương, nhân vật nổi tiếng tụ tập, yến tiệc linh đình, suốt đời này cô vẫn không thể quên được. Cô thậm chí vẫn nhớ rõ, hôm đó Cao Tử Quần mặc một bộ vest đen được cắt may tinh xảo. Thật ra, cô cảm thấy anh mặc quần đen trông hơi nghiêm trang quá, nhưng sở thích ấy anh vẫn giữ đến tận bây giờ.



Trong chớp mắt đôi mày cao Tử Quần chau lại, anh nhẹ nhàng quay đầu nhìn vào khuôn mặt kia, đã bao lâu rồi, đã bao lâu rồi anh không nhìn thấy vẻ mặt hờ hững  kia. Khoảng thời gian họ ở cùng nhau, khoảnh khắc vui vẻ ít ỏi đến đáng thương.



“Cô…” Cao Tử Quần còn chưa nói hết, Lãnh Tây đã ngắt lời anh: “Vợ anh rất đẹp.” Cô đột nhiên cười, rồi chuyển đề tài: “Nhưng tôi nghĩ rằng không có người vợ nào muốn chồng mình và con của người phụ nữ khác sống cùng nhau đâu nhỉ?” Cô nghiến răng gằn từng chữ nói.



Cao Tử Quần tối: “Cô không phải là cô ấy làm sao biết được cô ấy nghĩ gì?” Anh nhướng mày: “Vậy còn cô? Từ khi sinh Hi Hi ra đến giờ cô đã ôm con bé được bao nhiều lần? Nếu như tôi nói cho cô, trong khoảng thời gian dài cô rời đi, Văn Thư vẫn luôn chăm sóc cho con bé tử tế.”



“Thế nhưng tất cả những thứ này đều do ai gây nên? Cao Tử Quần, anh không có tư cách trách móc tôi!” Lãnh Tây run run hỏi. Nếu như không phải vì anh ta, cô và Sở Hàng cũng sẽ không như bây giờ, cô cũng sẽ không phải chịu cảnh chia cách cùng HI Hi, gia đình cô cũng sẽ không tan nát, bố cô cũng sẽ không phải ngồi tù, em trai cô cũng sẽ không phải bỏ học…



“Là anh đã ép tôi sinh Hi Hi…” Lãnh Tây hoảng loạn lùi về đằng sau, tức giận thở dồn dập nói không suy nghĩ: “Là anh, là anh đã bức ép tôi, bằng không tôi cũng sẽ không sinh con bé.”



“Thì ra cô căn bản không muốn sinh con ra.” Một giọng nói đột nhiên vang lên.



Lãnh Tây kinh ngạc đứng sững, máu toàn thân chảy ngược.