Khó Để Buông Tay

Chương 16 : “Sao anh ta lại có thể xấu xa đến như vậy?” Cô thì thào hỏi, trước mắt tất cả đã mơ hồ

Ngày đăng: 18:13 18/04/20


Tuy là nói như vậy, nhưng Tần Lục vẫn tự nhiên đi vào. Lãnh Tây vội vàng đẩy Cao Tử Quần ra.



Nhìn thấy hai má Lãnh Tây đỏ ửng vì tức giận, anh cười nhạt.



Tần Lục làm như chưa có chuyện gì xảy ra, tao nhã ngồi xuống: “Tử Quần, tôi nghe nói mảnh đất ở Thụy Cảnh mấy hôm trước xảy ra chuyện, tôi chuẩn bị bắt tay xây dựng làng du lịch, anh thấy thế nào?”



Bất chợt Lãnh Tây quay sang nhìn Tần Lục.



Tần Lục hơi sững sờ: “Chị dâu cũng có hứng thú với mảnh đất này ư?”



Lãnh Tây có chút khó tin, bỗng dưng  Cao Tử Quần nắm lấy bàn tay cô, cô chỉ nghe Cao Tử Quần thản nhiên nói: “Thật khéo, mảnh  đất Thụy Cảnh kia chính là của nhà Lãnh Tây.”



“Hóa ra là của nhà chị dâu.” Tần Lục như hiểu ra.



Lúc về, đột nhiên Cao Tử Quần nói một câu: “Sau này hãy cách xa anh ta một chút.”



Lãnh Tây lấy làm lạ.



“Là tôi nói Tần Lục, anh ta không phải là người tốt đẹp gì.” Cao Tử Quần giải thích.



Cao Tử  Quần cũng biết phân biệt người tốt người xấu sao?



“Vậy anh nghĩ người tốt phải có những chuẩn mực nào?” Lãnh Tây lạnh lùng hỏi.



Nghe xong những lời này, Cao Tử Quần nhíu mày: “Có phải bây giờ trong lòng em đang mắng tôi không phải là người tốt không?”



Lãnh Tây không nói gì. Cao Tử Quần cười nhếch môi: “Tôi và anh ta không giống nhau.”



“Đúng là lươn ngắn chê trạch dài.” Lãnh Tây châm chọc.



Cao Tử Quần nhìn cô: “Nếu như tôi giống anh ta thì hiện tại em đã là người của tôi rồi.”




“Chuyện của bố em, em cho rằng vì sao lại trở nên ầm ĩ như vậy? Cả nước mình hàng năm có bao nhiêu vụ như thế, không phải chỉ cần bồi thường ít tiền thì đã xong chuyện rồi sao?”



Giây phút này đây, trái tim cô như bị bóp nát, máu chảy đầm đìa, đau đớn tột cùng.



“Tại sao?” Thật ra trong lòng cô sớm đã có câu trả lời, chỉ là cô không muốn nói ra.



“Bởi vì em” Tần Lục thản nhiên mở miệng: “Anh ta muốn từ từ chinh phục em, hơn nữa là phải tự em cam tâm tình nguyện.” Anh bí ẩn nói.



Lãnh Tây chỉ cảm thấy trái tim lạnh buốt, cảm giác không thở nổi. Những giọt lệ như muốn tuôn trào, là cô đã hại bố mình, là cô đã làm liên lụy đến Lãnh gia.



Tần Lục nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, anh vòng tay qua chai rượu, mắt hơi nheo lại.



Điều hòa trong phòng rất lạnh, cô tựa như đang ngồi giữa băng tuyết trời đông, rét như cắt.



Tần Lục nâng ly rượu: “Tôi sẽ mua Thụy Cảnh.”



Lãnh Tây không để ý cũng nâng ly lên: “Cảm ơn anh.” Vậy là đôi mắt xinh đẹp kia đã sắp mất đi sự trong sáng ban đầu, mặc dù có chút thương tiếc, nhưng Tần Lục vẫn rất vui. Cô vô thức uống hết ly rượu, Tần Lục lại rót đầy ly cho cô. Giờ phút này đây, Lãnh Tây cảm thấy rất khó tiếp nhận sự thật, cô cứ uống hết ly này đến ly khác.



“Sao anh ta lại có thể xấu xa đến như vậy?” Cô thì thào hỏi, trước mắt tất cả đã mơ hồ.



“Sẽ có báo ứng.”



“Sẽ có báo ứng.”



Tần Lục vẫn hờ hững nhìn cô, thấy mặt cô dần đỏ lên, làn da cũng dần thay đổi, anh cười nhếch mép, rượu này tác dụng chậm quá.



“Lãnh Tây.” Anh khẽ vuốt ve vành tai cô, láng mịn tựa như nhung.



Lãnh Tây gạt ra, đôi mắt ngấn lệ,  ý thức  hỗn loạn mơ hồ, cô cảm thấy toàn thân hồi nóng hồi lạnh. Tần Lục dịu dàng ôm cô vào lòng, ngắm nhìn cô: “Em tặng tôi một cái tát, dĩ nhiên là tôi thương tiếc không nỡ tát lại, nhưng là…” Anh ta tà ý nhếch khóe môi.