Khó Để Buông Tay
Chương 36 : Tôi sẽ công bố với tất cả rằng em mới là vợ của tôi
Ngày đăng: 18:14 18/04/20
Tôn Thành nhìn sắc mặt tái nhợt của Cao Tử Quần, anh đắn đo lựa chọn từ ngữ nói: “Lúc tôi đến Bác Thái, Lãnh Tây đã rời khỏi công ty đến trường học…”
Cao Tử Quần im lặng ngắm nhìn Hi Hi đang ngủ say trên giường bệnh. Khi anh nhận được tin, đúng lúc Hi Hi đột ngột bị sốt cao, phát hiện trên thân mình con gái đầy những nốt bọng nước, anh vội vàng đưa Hi Hi đến bệnh viện, phần bên kia giao phó Tôn Thành nhanh chóng đi đón Lãnh Tây.
Anh liên tục gọi điện thoại cho Lãnh Tây, nhưng tiếc là không có ai bắt máy.
Tôn Thành ngập ngừng nói: “Lãnh Tây được Sở Hàng đưa đến bệnh viện rồi.”
Đột nhiên Cao Tử Quần nhíu mày nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng.
“Hiện tại cô ấy đang nằm ở bệnh viện nào?” Cao Tử Quần gấp gáp hỏi.
“Bệnh viện số hai.” Tôn Thành trả lời.
Đúng lúc Cao Hi Hi tỉnh lại, cô bé thì thào gọi: “Bố.” Vừa tỉnh dậy, cô bé đã bắt đầu động đậy, muốn gãi hết những nốt bọng nước trên người.
Cao Tử Quần chăm chú nhìn khuôn mặt trắng nõn của con gái, đúng là giống hệt mẹ, chỉ có điều Hi Hi biết nghe lời anh hơn.
“Hi Hi, bố phải ra ngoài một lát, chú Tôn ở lại đây với con nhé, con phải nghe lời, không được gãi biết chưa?”
“Bố, bố đừng cãi nhau với mẹ nữa nhé.” Cô bé mở to mắt nhìn bố: “Là con quên rằng mình bị dị ứng với dứa. Mẹ không biết.”
Cao Tử Quần nhìn vào đôi mắt sáng như tuyết của con gái, sự nhạy cảm của con bé làm lòng anh xót xa, anh véo yêu mũi con: “Chân mẹ con bị thương, bố qua đó thăm mẹ.”
Hi Hi nhếch khóe miệng: “Vậy bố nhanh đi đi! Bố, cố lên!” Cô bé đưa ngón tay cái hướng về phía bố.
Cổ chân phải bị trật, bác sĩ đưa cô bản chụp phim, dặn dò cô phải nghĩ dưỡng mấy ngày, không được vận động mạnh.
Sở Hàng lẳng lặng nhìn cô, vừa hoảng loạn nên trông sắc mặt cô rất mệt mỏi, trang phục trên người dính bết bùn đất. Cô chậm rãi nhắm mắt tựa lưng vào đầu giường, tất cả dường như bất động, cô nghe thấy hơi thở nặng nhọc của mình.
Sở Hàng từ tốn đi đến cạnh cô.
Lãnh Tây lập tức bừng tỉnh, đôi mắt tràn ngập cảnh giác, ánh mắt ấy khiến tim Sở Hàng bỗng run lên, anh đưa tay ra khẽ vuốt tóc cô: “Không sao rồi, em ngủ một lát đi.”
Đến bệnh viện, nhìn thấy cô, Cao Tử Quần sửng sốt: “Sao em lại đến đây?”
“Bố nuôi, con đến thăm Hi Hi và bố.” Văn Tuyển nhỏ giọng nói.
Cao Tử Quần vuốt đầu cậu bé: “Tiểu Tuyển lại cao lên rồi.” Tiểu Tuyển ngại ngùng sờ đầu, khóe miệng nhếch lên.
Cao Tử Quần nhìn qua Văn Thư nói: “Em hãy đưa Tiểu Tuyển ra ngoài trước đi, Hi Hi bị dị ứng, mà thể chất Tiểu Tuyển lại yếu, em nhanh đưa Tiểu Tuyển về đi.”
Văn Thử hơi sững sờ: “Sao tự dưng lại bị vậy?”
Cao Tử Quần nhíu mày: “Bị trúng gió.”
Hôm sau, bộ phận quan hệ công chúng của Trung Chính lên tiếng giải thích. Cho đến thời điểm này, Cao Tử Quần vẫn còn độc thân, những tin tức kết hôn trên internet là hoàn toàn bịa đặt.
Trong nhất thời, dư luận lại xôn xao.
Lãnh Tây biết được tin, cũng chẳng có cảm giác gì. Cô vẫn đến công ty như mọi khi, chỉ là ánh mắt đồng nghiệp nhìn cô đã dường như đã thay đổi. Lúc cô trong toilet, tình cờ nghe được hai nữ đồng nghiệp to nhỏ.
“Cậu nói xem, mọi chuyện rốt cuộc là thật hay giả? Cao Tử Quần phủ nhận thông tin đã kết hôn, vậy mẹ của con gái anh ta là ai?”
“Dù gì bên phía Trung Chính từ trước đến nay vẫn không có đề cập đến chuyện của Lãnh Tây. Cuối cùng cũng giấu đầu hở đuôi.”
“Vậy Lãnh Tây chính là tình nhân được Cao Tử Quần bao nuôi hả?”
“Đứa bé kia đã bảy tuổi, cô ấy năm nay chỉ mới chừng này. Thật là…”
Lãnh Tây đẩy cửa đi ra, khuôn mặt lạnh như tờ không chút cảm xúc lướt qua họ rồi chậm rãi rửa tay. Hai người kia đứng như trời chồng tại chỗ.
Lãnh Tây nhìn mình trong gương, chậm rãi nở nụ cười. Miệng là của người ta, người ta muốn nói gì thì nói như thế đấy, cô thầm thở dài.
Dưới sự giúp đỡ của Sở Hàng, Lãnh Tây gởi đơn lên tòa án. Giờ phút này đây cô tuyệt đối sẽ không buông tay.