Khó Để Buông Tay
Chương 5 : Cô không ngốc, ý của Cao Tử Quần rất rõ ràng, anh ta nhìn trúng cô
Ngày đăng: 18:13 18/04/20
Lãnh Tây tuyệt vọng trừng mắt nhìn, anh chưa bao giờ thay đổi, chưa đạt được mục đích sẽ không dễ dàng buông tha.
Cô mơ hồ nhìn anh, suy nghĩ vô thức trôi dạt về những năm trước. Thời gian cứ dần trôi, nhưng có những ký ức vẫn mãi không phai mờ.
Ngày ấy, năm ấy.
“Lãnh Tây, cậu có đi thực tập không?” Tôn Linh Lợi vừa mới xách một thùng nước lên, thở hồng hộc nói: “Tớ vừa gặp chị Trần khóa trên, chị ấy bảo bên Trung Chính còn hai vị trí.”
Lãnh Tây đang vùi trên giường đọc tiểu thuyết, hờ hững bảo: “Sao cũng được.”
Tôn Linh Lợi nhìn cô: “Vậy chúng ta cùng đi nhé, đến lúc đó còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Cô biết hoàn cảnh gia đình của Lãnh Tây rất tốt, thật ra cũng không cần đi thực tập.
“Vậy tớ điền vào hồ sơ nhé.”
Lãnh Tây đang hoàn toàn đắm chìm trong tình tiết của câu chuyện: “Cậu tự quyết định đi”
Tôn Linh Lợi cười nói: “Bây giờ tớ có bán cậu chắc cậu cũng chả biết ấy chứ.”
Lãnh Tây cười hì hì: “Thế nhớ tìm cho tớ một ông chủ tốt đấy nhé.”
Vài ngày sau, Lãnh Tây nhận được tin tức từ phía công ty bên kia, bảo rằng mồng một tháng bảy phải đến báo cáo. Cô thở dài một hơi: “Thật phải đi sao?”
Tôn Linh Lợi hung dữ lườm cô: “Tớ thề nếu cậu không đi, tớ sẽ xé xác cậu ra.”
Lãnh Tây cười nhếch môi: “Cậu yên tâm, tớ nói là sẽ làm. Trung Chính ư? Có phải tập đoàn Trung Chính đó không?
“Còn có Trung Chính nào nữa? Không phải tập đoàn đã xây dựng thư viện cho trường chúng ta kia sao?
“Đúng thật là đại gia.” Lãnh Tây bình tĩnh nói.
Chuyện thực tập, lúc đầu thì ông Lãnh không đồng ý. Ông Lãnh xuất thân là chủ thầu, đã trải qua bao khó khăn gian khổ mới có được như ngày hôm nay. Với con gái, ông luôn thương yêu cưng chiều không nỡ để con mình chịu khổ. Lãnh gia cũng có một công ty riêng, là công ty bất động sản.
Ông Lãnh sợ con gái ra ngoài làm việc sẽ bị ức hiếp.
Đã vài phút trôi qua, cô một chữ cũng không nói.
Cao Tử Quần rất hứng thú, tay đột nhiên choàng qua eo cô, Lãnh Tây hoảng hốt: “Anh…”
“Tên!”Anh lạnh lùng hỏi.
Lúc này đây ánh mắt anh tràn đầy cường bạo, cô hận không thể lấy dao đâm anh một phát.
“Không nói ư…”Anh nhíu mày, tay thuần thục luồng lên khóa áo.
“Lãnh Tây” Giọng cô run rẩy: “ Tên tôi là Lãnh Tây.” Cô sợ, tâm trí hoảng loạn.
Động tác trên tay Cao Tử Quần bỗng nhiên dừng lại: “Lãnh Tây…”anh thì thào nhớ kỹ hai chữ này: “Là Tây nào?”
Lãnh Tây hít một hơi: “Tây trong “Đông Tây”.”
“Thì ra là Tây trong “Đông Tây”.” Cao Tử Quần như hiểu ra rồi đột nhiên nở nụ cười, tay đặt lên đầu cô. Lãnh Tây giật mình nghiêng đầu qua, Cao Tử Quần cũng không giận. Anh nhìn đồng hồ: “Tôi vào trước, lát nữa sẽ có người đến đón cô.”
Anh vuốt mái tóc cô, dường như có chút quyến luyến.
Đến khi anh đã rời khỏi, hai chân Lãnh Tây vẫn còn run, từ từ ngồi sụp xuống. Cô nhắm mắt lại, thở ra một hơi, tâm trí hỗn loạn. Nhưng cô vẫn còn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Cô lấy lại bình tĩnh, chân trần chạy một mạch.
Cô không có ngốc, ý tứ của Cao Tử Quần rất rõ ràng, anh ta đã nhìn trúng cô. Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Những chuyện như vậy bây giờ đã quá phổ biến, nhưng khi chính bản thân mình gặp phải lại là vấn đề khác, cô làm không nổi…
Hoảng sợ chạy ra khỏi khách sạn, cô nhanh chóng bắt taxi về nhà. Khi về đến nhà cô mới chợt nhớ là quên nói cho Tôn Linh Lợi, cô liền lấy điện thoại gọi cho bạn mình.
Tôn Linh Lợi giận dữ: “Lãnh Tây, tớ đã tìm cậu nửa ngày, bây giờ cậu đang ở đâu?”
Lãnh Tây chan chứa bao nhiêu tủi thân đang muốn trút, nhưng cuối cùng cũng không kể cho Tôn Linh Lợi vì sợ cô ấy nghĩ nhiều, đành nuốt xuống. Cô kiếm đại lý do để đối phó với Tôn Linh Lợi.
Cả đêm hôm đó cô không chợp mắt.