Khó Để Buông Tay
Chương 54 : Lấy anh nhé…
Ngày đăng: 18:14 18/04/20
Suốt kỳ nghỉ đông, Cao Hi Hi ở lại cùng ông nội. Ông Cao có suy nghĩ riêng của mình, ông có ấn tượng rất tốt với cô gái tên Lãnh Tây này, hơn nữa con trai ông cũng yêu cô ấy, ông tất nhiên không có lí do gì mà phản đổi, ông chỉ hi vọng con trai mình nỗ lực nhiều hơn nữa để có thể đón con dâu về càng sớm càng tốt.
Xét thấy những chuyện hoang đường trước kia của Cao Tử Quần và Văn Thư, tuy ông rất tức giận những cũng không còn cách nào. Năm đó Kiều Vũ bởi vì cứu con trai ông mà qua đời, lúc ấy Cao Tử Quần lại đang nóng giận nên mới dùng Văn Thư để khiêu khích Lãnh Tây. Cả hai đứa đều ương ngạnh, cuối cùng lại khiến cho câu chuyện đi càng lúc càng xa. Mỗi lần nghĩ đến lòng ông lại càng xót xa.
“Nội, nội xem mấy chữ này cháu viết như thế nào?” Cao Hi Hi chạy đến, nắm lấy tay nội kéo đến bàn.
Ông Cao khẽ nheo mắt nhìn tờ giấy Tuyên Thành trên bàn “Hậu đức tải vật” (1)
So với tuổi con bé mà đã có thể viết được như vậy đúng là không tệ.
(1) Lời Đại tượng truyện của quẻ Khôn trong Kinh Dịch.
“Hi Hi có biết mấy chữ này không?”
Hi Hi ngẩng đầu bình tĩnh trả lời: “Hậu đức tải vật” Cô bé cao giọng đọc.
“Vậy cháu có biết nó có nghĩa gì không?” Ông trìu mến vuốt đầu cháu gái.
Cao Hi Hi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Nội, cháu không hiểu.”
Ông Cao nghiêm nghị giải thích: “Câu này có nghĩa là người có nhân phẩm cao quý mới có thể đảm đương những trọng trách to lớn.”
Cao Hi Hi thấu hiểu nói: “Ý nội muốn nói cho con biết là, phải làm một người có nhân phẩm cao quý.”
Ông Cao gật đầu, yêu chiều véo mũi cháu gái: “Hi Hi của nội thật thông minh, được rồi, rửa tay rồi đi chơi đi.”
Cao Hi Hi nói: “Mẹ cũng dạy cháu như vậy, sau này con lớn lên không cần phải làm một người giỏi giang, nhưng nhất định phải là một người lương thiện.”
Ông Cao cười hả hê, vẻ mặt hài lòng: “Mẹ cháu nói đúng đấy, bữa sau nhất định phải kể cho bố cháu những lời này.”
Anh nhếch môi, cổ họng khô rát, bàn tay trong túi siết chặt.
Lãnh Tây nâng ly uống một ngụm, ánh mắt cô nhìn chằm vào vẻ mặt bình tĩnh của anh.
“Cao Tử Quần…” Lãnh Tây gọi tên anh, day dứt nhiều ngày nay, nhưng đối mặt với anh cô không nỡ nói ra.
“Em muốn nói chúng ta hãy chia tay đi đúng không?” Cao Tử Quần đột nhiên mở miệng, thanh âm lạnh lẽo.
Lãnh Tây mím môi, dưới ánh đèn đôi mắt cô lóe sáng: “Em không muốn để bố phải suy nghĩ nhiều.”
Cao Tử Quần cười tự giễu, lạnh lùng nói: “Lãnh Tây, em hãy đặt tay lên ngực mà nói cho anh biết, anh trong lòng em thật sự có một chút địa vị nào không?” Anh nắm lấy tay cô đặt lên ngực.
Lãnh Tây nhíu mày.
“Lãnh Tây, chúng ta đã bỏ lỡ nhau nhiều năm rồi, chẵng nhẽ em muốn tính như thế này mãi?” Vẻ mặt Cao Tử Quần chất chứa đầy bi thương: “Em thật sự nhẫn tâm mặc Hi Hi trưởng thành trong gia đình chia rẻ như thế này?” Anh khẽ nheo mắt, từ trước đến nay anh chưa bao giờ muốn lấy Hi Hi để bắt ép cô, nhưng đến cuối cùng vẫn phải đi đến bước này.
Lãnh Tây thầm hít sâu: “Sự đời khó mà vẹn toàn, Hi Hi sẽ hiểu.”
Đối mắt anh khẽ động, anh nắm chặt tay cô không có ý buông ra. Anh từ từ rút chiếc hộp từ trong túi ra.
Lãnh Tây nhìn chiếc hộp, ánh mắt chuyển sắc, tim đập thình thịch, dường như có một giọng nói cứ văng vẳng bên tai: “Lãnh Tây, nhanh đi đi…đừng nhìn nữa…” Thế nhưng con tim lại níu kéo cô.
Cao Tử Quần đã tưởng tượng ra rất nhiều tình cảnh, thế nhưng anh thật không ngờ lại rơi trúng hoàn cảnh này. Chiếc hộp mở ra, dưới ánh đèn vàng viên kim cương sáng lấp lánh.
“Không ngờ là vào lúc này” anh nhếch môi: “Bảy năm trước anh cũng đã chuẩn bị một đôi, thế nhưng đã bị anh ném đi rồi.” Anh khẽ nắm lấy tay cô.
“Hãy cho anh một cơ hội.” Đôi mắt đen nhanh dịu dàng nhìn cô, đong đầy hình ảnh cô: “Lấy anh nhé…”