Khó Được Kẻ Có Tiền
Chương 13 :
Ngày đăng: 04:02 19/04/20
Chuyện Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Nghiêm Nghĩa Lễ làm Kỷ Linh có hơi chú ý, nhưng trước mắt hắn cũng không có tinh lực đi tìm tòi nghiên cứu bí sử Nghiêm gia, hắn vẫn phải chuyên chú với sự nghiệp của hắn.
Mạc Ngữ Lam từ sau ngày ấy, sắc mặt đối với Kỷ Linh thật sự không thể coi là tốt, nhưng Kỷ Linh không có công phu sửa đúng lại thái độ của cô, làm gì có cấp trên nào mà chưa từng bị cấp dưới ở sau lưng chửi qua, lại nói hắn cũng không được xem như cấp trên của Mạc Ngữ Lam.
Kỷ Linh phát hiện Mạc Ngữ Lam đặc biệt nghe lời Nghiêm Nghĩa Tuyên, tuy trong lòng cô có bất mãn, nhưng vẫn an ổn ở bên cạnh Kỷ Linh hiệp trợ hắn, đồng thời Kỷ Linh cũng đoán những hướng đi của hắn bên này, Mạc Ngữ Lam sẽ nhất nhất báo lại cho Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Kỷ Linh vẫn rất nể trọng Mạc Ngữ Lam, rốt cuộc hắn không có khả năng cái gì cũng tự mình đi làm.
Hà Hiểu Quang vẫn cộng tác như cũ, chỉ là tới gần cuối kỳ, nhân thủ bên này cũng đủ rồi, Kỷ Linh liền giảm bớt không ít việc cho hắn. Cuối tuần này hắn lại nhắn trên WeChat xin Kỷ Linh cho nghỉ thứ bảy không tới được, Kỷ Linh bảo hắn chăm chỉ mà ôn tập, nhưng Hà Hiểu Quang lại nói: "Không phải vậy, thứ bảy này có khóa rất quan trọng."
"Cậu đi đi, đừng bỏ lỡ, nếu thật sự bỏ lỡ thì tới đây, tôi giúp cậu đăng ký lại."
"Oa, không phải chứ Kỷ ca, không cần nguyền rủa em, là khóa học của Thẩm Đông Thanh em thật vất vả mới vào được, người chọn khóa học siêu nhiều, em vận cứt chó mới được chọn vào, giờ dạy học siêu ít, thứ bảy này nhất định phải tham gia!"
Kỷ Linh sửng sốt, thiếu chút nữa mắng Hà Hiểu Quang: "Cậu thế nào không nói sớm!"
Thẩm Đông Thanh là ảnh đế quốc nội, là sinh viên Học viện Điện Ảnh kiệt xuất, vì nhớ ơn trường cũ, cách một đoạn thời gian, hắn sẽ trở về trường nhận dạy một hai khóa.
Nhưng là vì Thẩm Đông Thanh lịch trình bận rộn, loại cơ hội này xuất hiện càng ngày càng ít, Hà Hiểu Quang nói lần này là lần đầu tiên trong gần một năm qua.
Chuyện Thẩm Đông Thanh tới trường học lần này được xử lý kín kẽ như vậy, nếu không phải Hà Hiểu Quang nói, Kỷ Linh cũng không biết tin tức.
Kỷ Linh thở dài một hơi, ôm cây đợi thỏ nửa ngày, hóa ra con thỏ ở ngay bên cạnh, lúc trước để Hà Hiểu Quang tới cộng tác quả nhiên là đúng đắn, nếu không sẽ bỏ qua cơ hội.
Hắn phân phó Hà Hiểu Quang ngày đi học mặc áo phông đồng phục công ty bọn họ, tận lực ngồi ở hàng phía trước, cùng Thẩm Đông Quang giao lưu tương tác thật nhiều.
Hà Hiểu Quang lập tức hiểu ý Kỷ Linh, ở trên WeChat kêu lên: "Kỷ ca, anh muốn em đi làm quảng cáo hả."
Nuôi quân nghìn ngày dùng trong một lúc, nếu không lúc trước hắn làm gì lại đi tìm sinh viên vừa học vừa làm, mọi việc còn phải dạy dỗ.
Nhưng Kỷ Linh không giải thích rõ cho Hà Hiểu Quang, chỉ nói: "Bảo cậu đổi bộ quần áo thôi, việc rất đơn giản."
"Nhưng nếu bị trường học phát hiện em đi quảng cáo trong trường mà phê bình thì em biết làm sao!"
Ngược lại sẽ khiến cho mọi người hứng thú.
Hoạt động sinh viên không có lợi nhuận, Kỷ Linh tham gia, tất nhiên bởi vì có giá trị khác.
"Thẩm Đông Thanh hồi trẻ gặp khó khăn, trường học cho hắn trợ giúp rất lớn, cho nên hắn tri ân báo đáp, đối với việc xây dựng trường học rất ủng hộ, đối với sinh viên cũng rất quan tâm."
Cho nên việc hỗ trợ sinh viên là để giành được hảo cảm của Thẩm Đông Thanh.
Hà Hiểu Quang oa một tiếng: "Nam thần thật ấm áp, đợi đã, Kỷ ca, sao anh lại biết chuyện này?"
Kỷ Linh nhìn hắn một cái: "Cơ mật thương vụ."
Hà Hiểu Quang nghĩ nghĩ, đột nhiên run lên, hỏi Kỷ Linh: "Oa, Kỷ ca, em có phải cũng là một quân cờ của anh không? Thật đáng sợ!"
Kỷ Linh lại lần nữa xoa xoa cái đầu hắn.
Kỷ Linh đưa danh thiếp cho Thẩm Đông Thanh, hắn cũng không ôm hy vọng quá nhiều, hắn bắt đầu kế hoạch bước tiếp theo làm thế nào để tiếp xúc vị đại điện ảnh này.
Đồng thời, tập đoàn Tống Thị lại truyền tới tin tức.
Tống Quý Kỳ tập trung đầu tư nghiệp vụ vào bộ phận dịch vụ, lấy sự đảm bảo nguồn tài chính sung sức để duy trì tuyến tiêu thụ.
Kỷ Linh biết kỳ thật là không có cách nào, Tống thị hiện tại thiếu tiền, Tống Quý Kỳ lần này cắt cổ tay không biết có thể cứu vãn được tập đoàn hay không.
Kỷ Linh mỗi lần thấy tin tức của Tống thị, tâm tình đều không tốt lắm, may mà sự nghiệp bên này của hắn phát triển không tồi, hắn không nghĩ tới cái bưu kiện mấu chốt kia lại tới nhanh như vậy.
Hắn nhìn kỹ thư mời một lần nữa, thở ra một hơi thật dài, sau đó đứng lên, từ văn phòng giám đốc của mình đi ra ngoài.
Hắn gõ gõ vách gỗ trắng ngăn chia xung quanh tỏ ý, tất cả mọi người ngừng tay lại nhìn hắn.
Hắn nói với cấp dưới của hắn: "Chúng ta có dự án lớn."