Khó Được Kẻ Có Tiền

Chương 3 :

Ngày đăng: 04:02 19/04/20


Kỷ Linh bị vứt bỏ ở bệnh viện khoảng một tuần, ngoại trừ yết hầu còn quá đau, làm ban đêm khó mà ngủ ngon, những bộ phận khác đã kiểm tra qua không có gì đáng lo ngại.



Trong lúc ở bệnh viện, không có ai tới thăm hắn, Kỷ Linh cũng từng có chút lo lắng ai sẽ giúp hắn trả viện phí thuốc men, nhưng sau khi nằm yên ổn trên giường bệnh vài ngày sau, hắn cho rằng vấn đề này không khiến hắn phải nhọc lòng.



Người ở công ty Kỷ Linh đã tới một lần, nhìn thái độ của bọn họ có lẽ cũng không có ý định tiêu phí tiền của lên người Kỷ Linh được bao nhiêu, từ cách nói chuyện của những người đó hắn cảm thấy thay vì nói bọn họ là công ty giải trí, mà chính xác là dẫn mối, đại khái là dựa vào những người trẻ tuổi ôm mộng lớn muốn trở thành minh tinh mà ký hợp đồng, họ móc nối với giới đại gia tai to mặt lớn, rồi ở giữa kiếm phí đầu người.



Cho nên thay Kỷ Linh thanh toán tiền thuốc men, không phải công ty, bản thân hắn thì rõ ràng không có tiền rồi, người kia đương nhiên là Nghiêm Nghĩa Tuyên ngày đó trong lúc hắn mơ mơ màng màng gặp được.



Mỗi khi nhớ tới chuyện này, Kỷ Linh quả thực không biết nên cảm thấy thế nào, hắn thế mà gặp được cậu chủ của Nghiêm gia theo cách này.



Nói đến Nghiêm gia, so với Tống thị có sự khác biệt rất lớn.



Nghe nói tổ tiên Nghiêm gia vẫn luôn là dòng dõi thư hương, thời điểm chiến tranh lúc ấy con trai trưởng Nghiêm gia nhờ vào thuyền vận lần đầu tiên làm giàu cho gia tộc, sau đó sự nghiệp kinh doanh của Nghiêm gia vẫn luôn chạy dài cho đến nay, ở trong nước vẫn luôn có địa vị nhất định. Nhưng bọn họ không phải dạng nhà giàu mới nổi vớt một mẻ rồi chạy, thời gian đặc thù đã mang không ít tiền xung nhập quân công, Nghiêm gia cũng sinh ra khá nhiều người theo chủ nghĩa dân chủ nổi tiếng, và tới nay bọn họ vẫn mang danh nhà từ thiện.



Hiện tại chủ nhà Nghiêm gia Nghiêm Tế Sinh cũng là một nhân vật phong vân một thời, đem sản nghiệp Nghiêm gia phát triển mạnh mẽ. Nhưng đáng tiếc hai người con trai Nghiêm Tế Sinh đều chết sớm, một người nghe nói không nghe lời dạy bảo, tư tưởng cực đoan, bị nhiễm bệnh chết sớm, cô vợ góa năm đó mang theo con trai náo động Nghiêm gia, cuối cùng bỏ nhà đi; Một người khác vất vả tiếp quản gia nghiệp lại cùng phu nhân bất ngờ gặp phải tai nạn trên không, việc này cũng từng chấn động một thời.



Ngoại trừ cháu trai bị con dâu cả mang đi, người con thứ hai của Nghiêm Tế Sinh để lại hai vị thừa kế.



Một là Nghiêm Nghĩa Tuyên, một là em gái hắn Nghiêm Duyệt Thi.



Nghiêm Tế Sinh tuổi đã lớn, theo lý chủ Nghiêm gia sẽ là Nghiêm Nghĩa Tuyên, nhưng ai biết giữa chừng tự nhiên lại phát sinh thêm chuyện.



Cha Nghiêm Nghĩa Tuyên khi còn trẻ có một người con trai riêng bên ngoài, mà tuổi tác so với Nghiêm Nghĩa Tuyên còn lớn hơn.



Kỷ Linh nghĩ tới đây, không khỏi cảm khái gia tộc lớn chính là phiền toái như vậy, không như cha hắn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng rồi sinh hai thằng con trai, cha hắn đôi khi còn bày tỏ muốn có thêm con cái trong nhà.



Có thể do hai người con trai đều mất sớm nên Nghiêm Tế Sinh không muốn buông tha cho người có cùng máu mủ, Nghiêm Tế Sinh tiếp nhận cậu con trai riêng kia, không chỉ thế, còn để hắn tham gia hoạt động kinh doanh của Nghiêm gia.



Nghe nói thân thể Nghiêm Tế Sinh đã không còn khỏe, Nghiêm Nghĩa Tuyên thay ông nội chủ trì gia nghiệp, bên ngoài nhận định sẽ là người thừa kế Nghiêm gia, mọi người đều gọi là Nghiêm đại thiếu, nhưng anh trai hắn Nghiêm Nghĩa Lễ cũng đang hoạt động trên thương trường, còn em gái hắn Nghiêm Duyệt Thi còn quá nhỏ nên vẫn luôn do Nghiêm Nghĩa Tuyên chăm sóc.



Nghiêm Nghĩa Tuyên ở trên thương trường rất nổi tiếng, bởi vì hắn luôn trưng nụ cười tủm tỉm, ôn văn nho nhã, ai nấy đều ưa thích để giao tiếp. Sự nghiệp truyền thống của gia tộc ở cái thời đại biến chuyển từng ngày này thường sẽ gặp khốn cảnh, nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên không chỉ đưa gia tộc mình thoát khỏi khốn cảnh đó còn phát triển đến khá tốt.




Nghiêm Nghĩa Tuyên lại cười vài tiếng, mặt đầy đào hoa, trách sao nhiều người muốn làm tình nhân Nghiêm Nghĩa Tuyên như vậy, bộ dạng ngầm tán tỉnh của người đàn ông này, ai nhìn mà không động tâm.



Nhưng hắn càng như vậy, Kỷ Linh càng cảm thấy đau đầu.



Tống Bá Lân đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên, cũng chỉ là một kẻ đã chết cách xa ngàn dặm, dù có chút tiếc hận, Tống Bá Lân tử vong cũng không thể khiến hắn phân tâm.



Sắc mặt Kỷ Linh càng thêm khó coi, Nghiêm Nghĩa Tuyên hừ một tiếng, đột nhiên đứng dậy đè bả vai Kỷ Linh, đem hắn áp trở lại trên giường bệnh, sau đó cúi người hoàn toàn bao trùm hắn, hôn cuồng loạn như bão táp xuống.



Kỷ Linh bị Nghiêm Nghĩa Tuyên đè gắt gao dưới thân, trọng lượng Nghiêm Nghĩa Tuyên làm hắn không thể động đậy, thân thể Kỷ Linh quá mức gầy yếu, không có khả năng lay động Nghiêm Nghĩa Tuyên một phân mảy may.



Hắn chỉ có thể liều mạng đóng chặt miệng, nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên là tay già đời, trên môi lộ ra răng nanh gặm mấy miếng liền buộc hắn giơ tay đầu hàng, để đầu lưỡi đối phương xông thẳng vào.



Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng miệng nhóp nhép.



Chờ đến khi Nghiêm Nghĩa Tuyên cảm thấy thỏa mãn, hắn mới buông tha cho Kỷ Linh, Kỷ Linh vì thở không nổi cùng yết hầu vốn có thương tích chưa khỏi, thống khổ không đứng dậy nổi, hắn vỗ về cổ, hốc mắt vì đau đớn bắt đầu đỏ lên.



Nghiêm Nghĩa Tuyên cái gì cũng không làm, ở một bên bình tĩnh nhìn hắn cuộn tròn trên giường bệnh, thậm chí biểu tình còn có vẻ sung sướng.



Tên biến thái này.



Tống Bá Lân ngày xưa hô mưa gọi gió, lúc nào từng chịu qua đối đãi như vậy.



Người đàn ông tên Nghiêm Nghĩa Tuyên này, lần đầu tiên đã cho Kỷ Linh một đòn phủ đầu.



"Chờ cậu khỏe tôi sẽ tới đón cậu xuất viện." Bỏ lại lời này Nghiêm Nghĩa Tuyên ung dung thong thả rời đi, bộ dạng tâm tình không tệ lắm.



Kỷ Linh ngập tràn tức giận, giương mắt lên nhìn vừa vặn lúc Nghiêm Nghĩa Tuyên đóng lại cửa phòng bệnh.



Đi mau gọi bác sĩ tới, đồ khốn này.