Khó Được Kẻ Có Tiền

Chương 43 :

Ngày đăng: 04:02 19/04/20


Kỷ Linh ngồi dậy, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.



Vừa rồi hắn còn đang suy nghĩ Nghiêm gia trước mắt còn thái bình, như thế nào lão thái gia liền lập tức bệnh nặng.



Năm đó lúc Nghiêm Tế Sinh tuyên bố an dưỡng chữa bệnh, cổ phiếu Nghiêm gia đã bị đóng băng một lần rồi, nếu lần này tin tức bệnh nặng truyền ra ngoài, đoán chừng sẽ lại nhấc lên sóng gió.



Bất quá tốt xấu trước mắt còn có Nghiêm Nghĩa Tuyên tọa trấn, Nghiêm thị hẳn là sớm có chuẩn bị.



Kỷ Linh nghĩ nghĩ rồi ở trong lòng mắng mình một câu, ông nội người ta bệnh nặng thương tâm là thế, còn nói cổ phiếu cái gì.



Hắn suy tư một chút, bây giờ tất cả lời nói an ủi đều là lời nói suông, hắn hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Bệnh nghiêm trọng tới mức nào rồi?"



Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng không đứng dậy, nhìn Kỷ Linh, đôi mắt dưới ánh đèn tối tăm đầu giường có vẻ rất sáng, anh ta không trực tiếp trả lời vấn đề của Kỷ Linh, mà nói: "Ông nội tôi, không đến mức vạn bất đắc dĩ là sẽ không rời khỏi công việc. Lần trước là bác sĩ trực tiếp hạ thông điệp, ông ấy mới chịu thoái vị an dưỡng chữa bệnh."



Thanh âm Nghiêm Nghĩa Tuyên vào ban đêm có sự linh hoạt kỳ ảo, anh ta nói: "Kỳ thật có thể kéo dài được đến bây giờ đã là kỳ tích."



Kỷ Linh hoàn toàn chấn kinh rồi.



Hắn không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy.



Kỷ Linh nhớ rõ thời điểm cổ phiếu Nghiêm thị ngã giá, Nghiêm Tế Sinh còn ra mặt lộ diện, Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng nói ông ta cách một đoạn thời gian sẽ trở về ăn cơm, không nghĩ tới tất cả đều là gắng gượng.



Kỷ Linh há miệng thở dốc, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Còn có hi vọng, tin tưởng y học."



Ai biết Nghiêm Nghĩa Tuyên lại nói: "Lúc mới bắt đầu còn rất khiếp sợ, kéo dài lâu như vậy, cũng đã có chuẩn bị tâm lý rồi. Lần này chuyển biến xấu bất ngờ, hẳn là do tuổi cao đột nhiên bạo phát ra, tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng."



Không có khả năng, loại chuyện này có chuẩn bị như thế nào thì cũng khó có thể tiếp thu được.



Kỷ Linh còn muốn nói cái gì nữa, Nghiêm Nghĩa Tuyên ngăn trở hắn: "Không có chuyện gì, coi như tôi nhất thời lắm miệng nói cho cậu nghe, không cần để trong lòng, ngủ đi."



Kỷ Linh lại nằm xuống lần nữa, toàn bộ men say đã không còn.



Nghiêm Nghĩa Tuyên trong khoảng thời gian này nôn nóng, Kỷ Linh ẩn ẩn có chút phát hiện, nhưng hắn chỉ nghĩ là Nghiêm thiếu gia vốn vẫn hỉ nộ vô thường như vậy, lại không nghĩ ra là bởi vì ông nội.



Kỷ Linh từ lời nói của anh ta mà suy đoán, Nghiêm Tế Sinh lần này khả năng không qua được.



Kỷ Linh lại kinh hãi lần nữa, Nghiêm Nghĩa Tuyên tuy rằng luôn một bộ khẩu khí ghét bỏ khi nói về chuyện trong nhà, nhưng kỳ thật anh ta rất coi trọng gia đình.



Bộ dạng anh ta bình tĩnh đầy mặt, có lẽ là lại cậy mạnh.



Trong lòng Kỷ Linh nổi lên một cảm giác khó có thể miêu tả, hắn cân nhắc không ra loại cảm giác này là gì, có chút mờ mịt, hắn trở mình, lôi kéo Nghiêm Nghĩa Tuyên tiến vào trong ngực mình.




La Huyên nói: "Nghiêm Tế Sinh cậu biết chứ? Ông ta tuy là một nhân vật phong vân có tiếng trên trương trường, nhưng kinh doanh gia đình lại thật sự thất bại. Ông ta cùng người con trai cả quan hệ không tốt, rồi người này mắc bệnh qua đời, con dâu cả mang theo cháu trai bỏ đi. Người thứ hai cũng mất sớm, cố tình còn là cái hạt giống đa tình."



Kỷ Linh nhịn không được cũng phát tin nhắn thoại qua đánh gãy hắn: "Chuyện anh nói tôi đều biết, tôi chỉ muốn hỏi một chút nhà mẹ đẻ của Nghiêm Nghĩa Lễ là địa vị gì vậy?"



"À, cái đó hả. Lúc ấy nhị công tử Nghiêm gia sang Anh du học thì gặp được mẹ Nghiêm Nghĩa Lễ, người ta cũng là tiểu thư kiều thương Anh, cũng coi như môn đăng hộ đối, nhưng về sau không biết xảy ra chuyện gì mà không đến với nhau nữa, Nghiêm nhị công tử sau khi về nước cưới mẹ Nghiêm Nghĩa Tuyên, ai biết nhiều năm sau lại nhảy ra một cậu con trai khác."



Trách sao Nghiêm Nghĩa Lễ có thể đúng lý hợp tình như vậy.



Loại tình huống này cũng không thể nói là sinh con ngoài giá thú, Nghiêm Nghĩa Lễ căn bản không đem mình vào vị trí con riêng, hơn nữa mẹ hắn vốn cũng là kẻ có tiền, không cần dựa dẫm người khác.



"Nghiêm Tế Sinh ngoan cố ngạo mạn, nuôi ra con cháu cũng giống ông ta như đúc, ai cũng không chịu phục ai, ai cũng muốn quản kẻ còn lại."



La Huyên chần chờ một chút, nói: "Gần đây lại nghe có tin, bầu trời Nghiêm gia khả năng có thay đổi, đến lúc đó nói không chừng bọn họ sẽ tranh đến đầu rơi máu chảy."



Kỷ Linh hỏi: "Anh thế nào biết nhiều như vậy?" Trước kia cũng chưa từng nghe hắn nhắc tới.



La Huyên chỉ nói: "Tôi hồi nhỏ đã từng cùng Nghiêm gia có giao thoa, nên khi đó cũng biết một vài chuyện. Dù sao tôi thấy cậu cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên có vẻ quan hệ không tồi, muốn nhắc nhở cậu một chút, tránh dẫn lửa lên thân(*)."



((*) dẫn hỏa thượng thân)



Kỷ Linh nghĩ thầm, lửa đã sớm thiêu cháy rồi, giờ muốn dập tắt cũng đã muộn.



La Huyên những gì nên nói đều nói, lại bắt đầu đùa cợt: "Bất quá, cậu nếu như bị lừa thảm thì không bằng đi tìm La Giáng, xuất đạo làm minh tinh, dùng mặt kiếm tiền, đảm bảo thoải mái hơn bây giờ."



Kỷ Linh nghĩ người này quả thật vẫn như xưa, một khi đã quen thuộc, là tùy ý trêu đùa thả phanh, không thèm giữ nữa.



Kỷ Linh cũng cười, phát tin nhắn qua: "Nếu thật sự đến nông nỗi đó, còn thỉnh La đại công tử bỏ nhiều tiền nâng tôi nha."



La Huyên bật cười: "Nói đến nói đi, vẫn là nhớ thương tiền của tôi." Một lát sau, hắn phát tin qua.



"Nếu thực sự có chuyện gì, cứ trực tiếp tới tìm tôi."



Kỷ Linh trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể trả lời: "Cảm ơn La tổng."



——————————



Tác giả có lời muốn nói:



Cốt truyện Nghiêm gia vẫn là phải chạy... Oa. Ta đảm bảo giữa hai người không ngược.