Khó Được Kẻ Có Tiền
Chương 45 :
Ngày đăng: 04:02 19/04/20
Kỷ Linh trở lại thành phố S, hắn đem chuyện nhìn thấy Nghiêm Duyệt Thi đè ở trong lòng, dù sao cũng là chuyện không đầu không đuôi, còn chưa biết rốt cuộc chuyện là như thế nào, hắn không đến mức, cũng khinh thường việc mách lẻo với Nghiêm Nghĩa Tuyên bên kia.
Kỷ Linh nhìn ra, Nghiêm Duyệt Thi là gạt Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Ngẫm lại tình cảnh Nghiêm Nghĩa Tuyên hiện tại, anh ta đang vào đúng thời kỳ khẩn trương, nếu còn phải nhọc lòng chuyện em gái, bằng mắt thường cũng có thể thấy được sẽ rất phiền muộn.
Kỷ Linh bây giờ ngoại trừ chú ý tới cổ phiếu Tống thị, lại bắt đầu quan sát hoạt động kinh doanh của Nghiêm gia.
Trước mắt Nghiêm thị thường xuyên trao đổi tin tức với bên ngoài, biểu hiện ra tình hình kinh doanh công khai minh bạch, chính là vì muốn triển lãm bầu không khí của một Nghiêm thị vững vàng lớn mạnh với thị trường, cho cổ đông cũng như thị trường cấp hai thêm tin tưởng.
Kỷ Linh làm người từng trải, hắn biết hiện giờ Nghiêm Nghĩa Tuyên nhất định đang bất động thanh sắc mua lại cổ phiếu, hy vọng có thể tập trung cổ quyền ổn định giá cổ phiếu, đối với cơn bão sắp tới cũng sẽ có tác dụng giảm xóc.
Kỷ Linh nhớ năm đó khi cha hắn qua đời, bản thân hắn cũng đã làm như thế này.
Vừa phải nhịn xuống nỗi đau khi mất đi người thân, lại vừa phải xử lý chuyện công ty. Mọi người đều cho rằng hắn cường thế, nhưng nếu không tỏ ra cường hãn thì phải làm sao bây giờ, công ty không thể bị tổn hại, không thể bị người có tâm lợi dụng sơ hở, ngay cả một tia bi thương cũng không thể biểu hiện ra ngoài, biểu hiện ra ngoài là đại biểu cho mềm yếu.
Nhưng lúc ấy cha hắn là bệnh cấp tính, không giống với tình huống của Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Kỷ Linh đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ nghĩ, Nghiêm Nghĩa Tuyên bây giờ, tựa như có một mảnh dao nhỏ đang chậm rãi mà cứa ở trong lòng, chờ đợi thông điệp cuối cùng, nhưng đối với bên ngoài vẫn phải bảo trì nụ cười ung dung, không thể tiết lộ một chút tiếng gió, đồng thời còn phải ngầm chuẩn bị sẵn sàng.
Loại cảm giác vì sự mất mát mà làm công tác chuẩn bị cuối cùng này, là cỡ nào gian nan.
Có lẽ là bởi vì Kỷ Linh đã từng trải qua rồi, hoặc có lẽ vì nguyên do khác, Kỷ Linh mỗi khi nghĩ đến tình cảnh của Nghiêm Nghĩa Tuyên, thì luôn cảm thấy rất đau lòng.
Kỷ Linh biết nhà giàu mà, không có khả năng an nhàn vĩnh viễn, nhưng ai lại muốn trải qua những việc này.
Kỷ Linh nhớ tới bộ dáng Nghiêm Nghĩa Tuyên mà lần đầu hắn gặp được, Nghiêm thiếu gia anh tuấn phong lưu, lúc đó Kỷ Linh cảm thấy anh ta là công tử ca tiêu sái nhất hắn từng gặp qua.
Sau đó dần dần, Kỷ Linh bắt đầu nhận thấy sự mềm lòng của người này, tuy rằng kiêu ngạo mạnh miệng, nhưng rồi cuối cùng thường thường sẽ thỏa hiệp.
Nếu không phải mềm lòng, như thế nào khi nhìn thấy một người trẻ tuổi gặp nạn lại ra tay cứu giúp, như thế nào lại cho phép một kẻ không xu dính túi tới tìm hiệp trợ mà còn lặp đi lặp lại nhiều lần ngỗ nghịch?
Kỷ Linh cơ hồ cảm thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên thực thiện lương.
Lại nói chuyện này là buồn cười cỡ nào, trong từ điển kẻ có tiền chỉ sợ đã không còn từ này.
Tiếp theo nữa, Kỷ Linh biết được những nôn nóng và lo lắng âm thầm của anh ta.
Kỷ Linh cảm thấy có chút tiếc nuối.
Huấn luyện viên hỏi Kỷ Linh có muốn lên cưỡi một đoạn không, Kỷ Linh nói thôi, kỹ thuật của hắn vốn chưa đâu vào đâu lại bỏ quá lâu, lần này vẫn là thôi đi.
Kỷ Linh rời khỏi chuồng ngựa, đi đến trường đua tuần tra một vòng, nhưng không thấy người quen mắt. Vì thế hắn ngồi vào thính phòng, an tĩnh nhìn huấn luyện viên cưỡi ngựa.
Không bao lâu sau, có một người tới gần, chủ động ngồi xuống vị trí bên cạnh hắn.
"Cậu rất lâu rồi không thấy tới nơi này."
Nghiêm Nghĩa Lễ giãn chân tay, tự nhiên mà nói.
Kỷ Linh cười cười, nói: "Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, vì mưu sinh mà bôn tẩu vất vả, làm sao có thể so được với Nghiêm Nghĩa Lê tiên sinh còn có thời gian rảnh phát triển đam mê sở thích."
Ánh mắt Nghiêm Nghĩa Lễ băn khoăn nhìn Kỷ Linh, vẫn không khách khí như vậy, hỏi: "Cậu tên là gì."
Kỷ Linh suýt chút nữa bật cười.
Hắn lắc đầu, không biết có nên cảm thấy vinh hạnh vì Nghiêm Nghĩa Lễ rốt cuộc có hứng thú với tên họ hắn không.
Gã Nghiêm Nghĩa Lễ này, thật sự quá ngạo mạn, ngạo mạn đến mức kinh thường với việc biết tên hắn.
Nhưng giáo dưỡng của hắn yêu cầu hắn cho dù với kẻ ngạo mạn thì cũng phải có lịch sự, Kỷ Linh nâng nâng mày, nói: "Kỷ Linh."
Sau đó vươn tay với Nghiêm Nghĩa Lễ.
Nghiêm Nghĩa Lễ rũ mắt nhìn hắn vươn tay, sau đó nâng cánh tay lên.
Hai người ngắn ngủi mà hữu lực nắm tay một chút.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Hẳn là có điểm thông suốt o(╯o╰)o