Khó Được Kẻ Có Tiền
Chương 50 :
Ngày đăng: 04:02 19/04/20
Vốn dĩ đã nói cuối tuần cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên gặp mặt – Tuy chỉ là Kỷ Linh đơn phương nói thôi, nhưng vừa mới đây bộ điện ảnh Kỷ Linh đang theo chính lại truyền đến tin tức đóng máy.
Bộ phim cư nhiên quay gần một năm, tiểu thịt tươi đóng vai chính trong phim tuyệt đối đã trưởng thành lên rồi. Kỷ Linh suýt chút nữa thành quen, cho rằng nó sẽ còn quay lâu hơn, kết quả có vẻ càng về sau các diễn viên cuối cùng cũng bị đạo diễn mài giũa thành công, tiến độ quay hình cũng tiến bộ vượt bậc.
Sau đó chính là công tác hậu kỳ cắt chỉnh phim, rồi chờ thẩm duyệt, Kỷ Linh biết lúc này là lúc để bắt đầu tạo thế.
Tuy bộ điện ảnh này có vai chính là minh tinh nổi tiếng, nhưng người nổi tiếng trước nay đều coi trọng tần suất xuất hiện trước công chúng, đóng cửa diễn phim lâu như vậy, lượng người theo dõi cũng tụt xuống khá lớn, lực kêu gọi bị kém đi không ít.
Đây cũng coi như một dạng tự làm bậy.
Kỷ Linh không có cách nào đả động loại chuyện này, chỉ là loại hình phim này, tuy hắn cảm thấy tình tiết cũng không tệ lắm, có thể hấp dẫn hắn, nhưng hắn không biết nó có thể được quần chúng yêu thích hay không.
May mà trong lúc trường kỳ vất vả ghi hình, Kỷ Linh đi theo đoàn phim cũng góp nhặt được rất nhiều tư liệu sống về quá trình tiểu thịt tươi chịu khổ tôi luyện kỹ năng diễn xuất, bây giờ phải cho lộ ra một chút, xào xào độ nóng.
Vì thế cuộc hẹn cuối tuần cứ như vậy ngâm nước nóng, Kỷ Linh phải qua thành phố khác sắp xếp công tác tuyên truyền.
Trước khi đi hắn gọi điện cho Nghiêm Nghĩa Tuyên, Nghiêm Nghĩa Tuyên lúc mới đầu còn rất cảnh giác, sau đó khi nghe Kỷ Linh nói phải đi nơi khác thì nhẹ nhàng thở ra.
"... Không cần rõ ràng như vậy chứ?" Kỷ Linh có chút buồn cười lại có chút tức giận.
"Rõ ràng cái gì?" Nghiêm Nghĩa Tuyên không chút nào gợn sóng hỏi lại.
"Rõ ràng muốn trốn tránh tôi." Kỷ Linh làm rõ.
Nghiêm Nghĩa Tuyên cả giận nói: "Tôi mà phải đến nỗi trốn tránh cậu sao?" Anh ta thẹn quá hóa giận đe dọa Kỷ Linh nói, "Cậu mới là, khi nào về nhớ tắm rửa sạch sẽ chờ tôi."
Nói xong tắt điện thoại.
Kỷ Linh cười cười, tính cách hổ giấy của Nghiêm Nghĩa Tuyên hắn đã sờ quá rõ ràng, cũng không để bụng, xuất phát lên đường.
Kết quả sau khi hắn tới nơi, cứ một việc lại một việc tiếp đến, cơ hồ không có thời gian chạm đất.
Kỷ Linh hơi hơi kinh ngạc, phân phó trợ lý đổi tuyến đường.
Một thời gian ngắn sau, Cẩn Viên trong bóng đêm lại hiện ra trước mắt hắn.
Tiểu trợ lý lái xe bị tư thế của Cẩn Viên dọa sợ, Kỷ Linh xuống xe rồi tống cổ y mang hành lý về trước, một mình đi bộ vào hoa viên của Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Hai lần trước tới đều có Nghiêm Nghĩa Tuyên mở đường, lần này hắn vừa tới cửa, liền có người đi ra, dẫn hắn vào nhà chính.
Xem ra Nghiêm Nghĩa Tuyên đã đánh tiếng từ trước, sắp xếp tốt rồi.
Trước kia lái xe vào thì không thấy gì, bây giờ dùng chân cuốc bộ mới cảm nhận được hóa ra đường từ cổng vào tới nhà chính cũng không ngắn như vậy.
Mỗi lần Kỷ Linh tới nơi này đều là lúc tiết trời giá lạnh, hắn nghĩ nếu có cơ hội nhìn thấy phong cảnh ngày xuân hoặc ngày hè ở đây thì nhất định sẽ rất tuyệt.
Cửa sổ khắc hoa của nhà chính Cẩn Viên lộ ra ánh sáng ấm áp, trong đêm đông càng có vẻ yên tĩnh nhu hòa, Kỷ Linh rốt cuộc cũng tới cửa, người dẫn đường mở cửa ra, hắn đi theo vào.
Nghiêm Duyệt Thi đang ở trong đại sảnh, cô thấy Kỷ Linh đơn độc một mình tới thì sửng sốt một chút, nháy đôi mắt to nói: "Tôi còn tưởng anh hai cũng cùng anh về."
Nghiêm Duyệt Thi đã thay đổi kiểu tóc, trang điểm nhẹ nhàng, mặc váy ngắn gắn lông, trên tai đeo trang sức tinh xảo hợp với khuôn mặt và bàn tay nhỏ nhắn của cô, cả người nhìn rất xinh đẹp thời thượng.
Mỗi lần ở Cẩn Viên mà nhìn thấy Nghiêm Duyệt Thi, sẽ luôn có cảm giác bị túm ra từ trong cảm tưởng xuyên không về thời xưa trở lại với thời hiện đại thời thượng.
Nếu nói Cẩn Viên là một giấc mộng, vậy Nghiêm Duyệt Thi chính là kẻ đánh thức giấc mộng đó.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Ta cũng nghĩ đã viết nhiều rồi, kết quả mỗi lần đều phát hiện mình đang nằm mơ.