Khó Được Kẻ Có Tiền

Chương 8 :

Ngày đăng: 04:02 19/04/20


Chỉ là con voi này có chút không dễ thu phục.



Kỷ Linh nghĩ đến đây cũng nhịn không được xấu hổ sờ sờ cái mũi.



Rốt cuộc thì hắn mới cự tuyệt Nghiêm Nghĩa Tuyên cách đây không lâu, khiến Nghiêm Nghĩa Tuyên mất mặt, giờ lại trở về tìm hắn, e rằng không dễ dàng như vậy.



Nghiêm Nghĩa Tuyên muốn tìm Kỷ Linh, cho dù Kỷ Linh có ở chân trời góc biển đều có thể tìm được. Nhưng Kỷ Linh muốn tìm Nghiêm Nghĩa Tuyên, dù có biết rõ ràng hắn ở chỗ nào, cũng không có biện pháp gặp được.



Hắn có khả năng ở trong văn phòng tổng công ty, cũng có thể tùy ý ở trong phòng họp một cái công ty con, còn có khả năng ở trong căn phòng xa hoa của hắn, mà có lẽ cũng có thể ở trên giường một hồng nhan tri kỷ nào đó.



Những địa điểm này, đều là nơi hiện tại Kỷ Linh không có biện pháp với tới.



Cho nên Kỷ Linh chỉ có thể đi đến quán bar lần trước bọn họ nháo đến không thoải mái để thử thời vận. Nhưng lần này hắn tới, người ta ngay cả cửa đều không cho hắn vào.



Chuyện hắn lần trước đắc tội Nghiêm Nghĩa Tuyên, thoạt nhìn người trong giới đều đã biết, bảo an quán bar mỗi người đều không phải ăn chay, Kỷ Linh không có cách nào cứng đối cứng, chỉ có thể ở bên ngoài chờ.



Hắn không biết Nghiêm Nghĩa Tuyên khi nào tới, hắn thậm chí cũng không biết Nghiêm Nghĩa Tuyên có đến hay không.



Quán bar vừa mở cửa là hắn đã bắt đầu chờ, hắn đứng khá lâu rồi, người ta lại thấy hắn chướng mắt, hắn liền đi sang đường cái đối diện, xa xa nhìn quán bar này, hy vọng Nghiêm Nghĩa Tuyên có thể xuất hiện trong số những khách nhân.



Hắn mỗi ngày đều chờ từ khi quán bar mở cửa đến rạng sáng ngày hôm sau, chờ mệt mỏi thì dựa vào cái cây bên đường ngồi xuống, lúc mới bắt đầu hắn còn kiểm tra kĩ những khách nhân đó, xem có thân ảnh Nghiêm Nghĩa Tuyên hay không, sau cùng hắn cũng lười nhìn.



Hắn cảm thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên nhất định đã biết hắn ở chỗ này, nếu Nghiêm Nghĩa Tuyên muốn xuất hiện, thì sẽ tự mình xuất hiện.



Kỷ Linh đợi một ngày, hai ngày, ba ngày, mắt thấy sắp phải hết một tuần.



Hắn cũng không tỏ ra vội vàng, ngược lại có chút thành thói quen, mỗi ngày đến tối lại tự động tới điểm danh, sau đó ở ven đường chờ một đêm.



Rốt cuộc tới ngày thứ bảy, Kỷ Linh nhìn con phố đối diện lũ lượt cả trai lẫn gái vui cười ra vào quán bar, nghĩ chờ đến hừng đông là hắn có thể trở về ngủ một giấc ngon lành, sau đó đi gặp xã hội đen nói hắn không lấy được tiền, có khi sẽ bị xã hội đen đánh một trận không biết chừng.


Kỷ Linh tiếp tục nói: "Nhưng đối với tôi mà nói, một khi đã có cơ hội bước qua cánh cửa này, có cơ hội đứng ở đây, thì kể cả tôi chỉ là một con kiến, cũng phải tìm cơ hội hướng theo ống quần mà bò lên. Cho nên tôi mới có thể đứng ở nơi này, mặt dày tới tìm anh."



Nghiêm Nghĩa Tuyên lắc ly rượu, nghe hắn nói.



Kỳ thật bọn họ cũng không tính là quen biết nhiều, đây là lần đầu giữa bọn họ nói nhiều lời như vậy, chính xác là lần đầu tiên Kỷ Linh nói nhiều như vậy, kết quả làm điên đảo ấn tượng của Nghiêm Nghĩa Tuyên về Kỷ Linh.



Cái người trẻ tuổi thoạt nhìn mảnh khảnh này, là người bình tĩnh thiện giải như vậy.



Nghiêm Nghĩa Tuyên hỏi: "Cậu đòi tiền làm gì, đừng nói cho tôi là người thân thích bị bệnh nguy kịch phải đi cứu, hoặc là cậu bị người hãm hại phải bán mình trả nợ?"



Kỷ Linh sửa đúng hắn: "Là mượn, tôi nói chính là vay mượn tiền, tôi nhất định sẽ trả. Cũng không có nỗi khổ gì, chỉ là hiện tại cần một khoản tài chính để khởi đầu."



Kỷ Linh đem chuyện xảy ra một năm một mười nói cho Nghiêm Nghĩa Tuyên, đương nhiên lược bỏ đi chuyện mình trọng sinh xuyên qua tới.



Chuyện này ra ngoài dự kiến của Nghiêm Nghĩa Tuyên.



Hắn đã gặp qua rất nhiều nam nữ cùng hắn cộng độ xuân tiêu, bọn họ hướng hắn đưa yêu cầu, hoặc là vật chất mà mắt thường có thể thấy, hoặc là cần hắn chiếu cố trong sự nghiệp, chưa từng có người chạy tới tìm hắn mượn tiền mặt đi mua công ty.



Hắn rốt cuộc biểu hiện ra một tia hứng thú, đối với Kỷ Linh nói: "Gây dựng sự nghiệp cũng không dễ dàng giống như cậu tưởng, càng không đề cập tới cậu là nửa đường bắt đầu." Hắn cười cười, nói, "Thậm chí nếu cậu nguyện ý thỏa hiệp, tôi có thể cho cậu một chức vị trong công ty."



Kỷ Linh lắc đầu: "Không cần phải vậy, tôi chỉ cần tiền mặt, hơn nữa tôi đảm bảo nửa năm sau sẽ trả cho anh."



Nghiêm Nghĩa Tuyên híp mắt, nói: "Cậu có gì đảm bảo sao? Cậu có gì để vay tiền? Tôi đây dựa vào cái gì tin cậu."



Kỷ Linh biết Nghiêm Nghĩa Tuyên là cố ý nói như vậy, số tiền thu mua một công ty nho nhỏ khả năng còn không bằng một chiếc xe sang hắn đưa cho tình nhân, hắn làm đủ loại châm chọc gây khó dễ, cũng chỉ là phản kích lại chuyện mình không chịu thuận theo tâm ý hắn.



Kỷ Linh đột nhiên cảm thấy mình đã thắng.



Nghiêm Nghĩa Tuyên chịu tới gặp hắn, chịu để hắn vào đây, hiện giờ còn chịu lãng phí thời gian cùng hắn ở chỗ này lòng vòng dây dưa, nhất định sẽ chịu đáp ứng thỉnh cầu của hắn, Kỷ Linh mạc danh có tự tin như vậy.