Khô Lâu Họa

Chương 21 : Lão đại lão nhị

Ngày đăng: 16:20 18/04/20


Ngôn Hữu Tín từ đó đến giờ vẫn không quên chuyện ở A Công hà, dường như y đã mê luyến người con gái mà y đã cõng qua sông dạo đó cùng với cái cảm giác da thịt tiếp xúc vi diệu ấy.



Cho đến tận gần đây, trong một lần ngẫu nhiên cùng Lý Ngạc Lệ Lý đại nhân đến Cúc Hồng viện, tình cờ gặp được Lam Mẫu Đơn, không ngờ lại chính là nữ tử năm xưa bên bờ A Công hà.



Thế nhưng nữ tử ấy lại không hề nhận ra y.



Mặc dù y có chấn động, nhưng y tuyệt đối không biểu đạt ra ngoài. Bởi vì y hiểu rõ, Lý đại nhân đã coi Lam Mẫu Đơn là món đồ của riêng mình, còn cả Lỗ đại nhân cũng thập phần mê mẩn mỹ sắc của nàng.



Với thân phận của y, vô luận là Lý đại nhân hay Lỗ đại nhân, y đều không có tư cách tranh giành.



Sau đó, y lại tình cờ biết được Quan Phi Độ bị giam trong lao ngục Thanh Điền, đối với nhân vật anh hùng này y thập phần đố kỵ, ghen ghét nên đã tìm đủ mọi thủ đoạn làm cho Lý Trù Trung hận Quan Phi Độ đến nhập cốt, cuối cùng vì không thể dùng được chàng nên đã thiết kế ám hại rồi giết đi.



Đinh Thường Y cướp ngục giải cứu Quan Phi Độ thất bại, Ngôn Hữu Tín không nỡ thấy nàng bị bắt giữ, bèn giả vờ xuất thủ, âm thầm cảnh báo, chỉ đường cho nàng trốn thoát.



Hai mắt Ngôn Hữu Tín ánh lên tia lửa cuồng nhiệt, kích động nói :



– Đinh cô nương, từ độ ở A Công hà, ta luôn luôn... với nàng... luôn luôn... tưởng nhớ ngày đêm, mãi mãi không quên... Ta nhớ có một lần, nằm mơ thấy nàng, nàng... đối với ta rất tốt, ta vừa ngủ vừa cười, kết quả là làm lão nhị tỉnh giấc, y lay ta dậy... ta thật không muốn tỉnh giấc ngủ đó, bởi vì mộng tỉnh rồi thì nàng sẽ biến mất, ta sẽ không còn được thấy nàng, không có được nàng nữa... Vì thế ta vẫn trùm kín chăn ngủ tiếp, hy vọng có thể mơ lại giấc mộng ngọt ngào vừa mất đi, có điều...



Thanh âm của y trở nên tràn đầy tiếc nuối :



– Ta không còn nằm mộng thấy nàng nữa.



Đinh Thường Y ngơ ngẩn xuất thần một hồi lâu mới khôi phục thần thức lại, giật mình nói :



– Ta không phải... không phải đang ở trước mặt huynh đấy sao?



Ngôn Hữu Tín lẩm bẩm nói :



– Đúng vậy, nàng đang ở trước mặt ta...



Đinh Thường Y cố hết sức tự trấn định bản thân :



– Ta đang ở trước mặt huynh, chuyện này không phải rất tốt sao?



Hai mắt Ngôn Hữu Tín mơ màng :



– Nàng ở trước mặt ta, chuyện này tuyệt đối là rất tốt... không, không thể được!



Ngay cả Đinh Thường Y cũng trở nên nôn nóng, nàng gấp giọng hỏi :



– Tại sao lại không thể? Không phải ta đang ở trước mặt huynh đấy sao? Đây là sự thực mà!



Ngôn Hữu Tín lấy tay che mặt nghẹn giọng nói :



– Nàng không thể nào đối tốt với ta được!



Đinh Thường Y mỉm cười ấm áp :



– Tại sao ta không thể đối tốt với huynh? Không phải là ta đang đối tốt với huynh đó sao?



Ngôn Hữu Tín từ từ hạ tay xuống :



– Nàng... nàng sẽ đối tốt với ta như ở trong mộng?



Đinh Thường Y mỉm cười hỏi ngựơc lại :



– Ở trong mộng ta đối đãi với huynh thế nào?



Nàng hỏi câu này xong, liếc mắt nhìn thần sắc của Ngôn Hữu Tín thì biết ngay đó là chuyện gì. Dù sao thì nàng cũng không còn là thiếu nữ ngây thơ của mười năm về trước nữa, thân phận Lam Mẫu Đơn trong Cúc Hồng viện tuy chỉ là một tấm màn che, hơn nữa không phải hành động nào của Vô Sư môn nàng cũng đều tham dự cả, thế nhưng đối với chuyện nam nữ nàng đã nhìn rất thoáng, rất thoải mái và cũng rất nhạt.



Không phải nàng không biết xấu hổ, nhưng thời gian trôi qua, nàng đã quá quen với chuyện đó. Giấc mộng đẹp của nam nhân cũng như giấc mộng xuân của nữ nhân vậy, ai cũng có thể mơ mộng, dù kẻ đó có là người tốt hay người xấu, kẻ tội ác đầy mình hay người thiện lương vô tội.



Ngôn Hữu Tín ngập ngừng nói :



– Nàng thật... thật sẽ đối tốt... đối tốt với ta như... như ở trong mộng...?



Đinh Thường Y khẽ gật đầu.



Nhãn thần Ngôn Hữu Tín bỗng chốc trở nên sắc lạnh, y quét mắt nhìn Cao Phong Lượng và Đường Khẩn, kích động nói :



– Nhưng... nàng nhất định bắt ta thả chúng ra có đúng không?


Ngôn Hữu Nghĩa nhìn chằm chằm vào Đinh Thường Y, ánh mắt sắc lạnh như đao, tựa hồ muốn vạch lên khuôn mặt ngọc ngà của nàng mấy vết sẹo.



– Ngươi nói thật chứ?



Đinh Thường Y chỉ còn cách gật đầu.



Ngôn Hữu Nghĩa quay sang nhìn Ngôn Hữu Tín :



– Chúng ta...



Hai mắt Ngôn Hữu Tín cũng sáng rực lên :



– Số tiền lớn đó...



Ngôn Hữu Tín làm một động tác tay. Động tác này giống như là động tác giết người vậy. Ngôn Hữu Tín nhìn thấy liền nở một nụ cười quái dị, Ngôn Hữu Nghĩa cũng cười theo. Lúc đầu, cả hai còn cố nhịn cười, sau đó thì cười lên ha hả, tiếp đó thì ôm bụng gập lưng mà cười như điên dại, đến lúc cả hai cười đến tức ngực khó thở thì mới vỗ vai nhau run run giọng nói :



– ... Chúng ta... không còn... không còn... phải chịu đựng... tính khí của tên... nô tài đó nữa...



– Một trăm năm mươi vạn lượng... hoàng kim... đủ cho chúng ta... sung sướng cả đời...



Hai người ôm chặt lấy nhau, cười đến chảy cả nước mắt.



Ngôn Hữu Nghĩa ôm chặt Ngôn Hữu Tín, chợt nói :



– Lão đại.



Ngôn Hữu Tín vẫn đang cười :



– Lão nhị của ta!



Ngôn Hữu Nghĩa cười cười nói :



– Một trăm năm mươi lượng hoàng kim, không phải một con số nhỏ...



Ngôn Hữu Tín nhịn không nổi, cười ha hả ngắt lời y :



– Đương nhiên không phải con số nhỏ, đúng là ngươi hồ đồ rồi!



Ngôn Hữu Nghĩa vẫn tiếp tục nói hết lời của mình :



– Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội để hưởng thụ nữa.



Ngôn Hữu Tín thừ người. Hai cánh tay đang ôm chặt y của Ngôn Hữu Nghĩa đột nhiên duỗi ra, kẹp chặt lại như hai gọng kềm thép, Ngôn Hữu Tín không kịp vận công kháng cự liền nghe thấy tiếng xương tay mình kêu răng rắc.



Không phải gãy làm hai ba đoạn, mà là một loạt tiếng răng rắc vang lên, xương tay của y vỡ thành bảy tám đoạn, mỗi đoạn lại vỡ thành ba bốn mảnh nhỏ.



Ngôn Hữu Tín tức giận gầm lên :



– Ngươi làm ..



Nói đến đây lập tức vận công kháng cự, sắc mặt cũng đỏ hồng lên.



Tiếp đó là một loạt tiếng xương gãy nữa, xương sườn của y cũng từng đoạn, từng đoạn bị kẹp vỡ, đầu xương trắng lòi ra cả lồng ngực, eo hông, sau lưng, máu vọt ra thành từng vòi, miệng y cũng òng ọc phun ra một ngụm máu lớn.



Ngôn Hữu Tín gầm lên như tiếng gầm của dã thú trước lúc chết, vận toàn lực dãy mạnh. Khóe miệng Ngôn Hữu Nghĩa cũng rỉ máu, bất quá y không nói lời nào, vận toàn lực Cương Thi công dồn sang người Ngôn Hữu Tín.



“Rắc” một tiếng, cột sống Ngôn Hữu Tín đã bị gãy đoạn.



Toàn thân Ngôn Hữu Tín mất đi điểm tựa, người ngã ngửa về phía sau, hai tay Ngôn Hữu Nghĩa liền vung ra kẹp vào Thái Dương huyệt của y, dụng lực bẻ mạnh.



“Cắc”.



Xương cổ Ngôn Hữu Tín cũng đã bị bẻ gãy.



Có điều Ngôn Hữu Tín cũng phát ra một kích liều mạng vào vùng hông của Ngôn Hữu Nghĩa.



Ngôn Hữu Nghĩa ôm bụng lảo đảo thoái lui.



Ngôn Hữu Tín co giật thêm sau cái nữa. Y đã mất đi cột sống, đầu ngã xuống sắp chạm đất thì lại mất đi xương cổ, hai mắt y dõi nhìn hai chân của mình, nhãn thần và cơ thịt đều hiện ra một vẻ xúc động kỳ lạ, cảm giác này không thể làm cho con người ta duy trì lâu hơn, Ngôn Hữu Tín đưa mắt nhìn Đinh Thường Y một lần cuối cùng, sau đó đầu đập xuống đất, chân cũng không đứng vững nữa, cuối cùng thì ngã vật xuống đất.



Có lẽ trước khi chết y còn điều gì để nói, có điều y đã không thể nói ra nữa rồi.