Khô Lâu Họa

Chương 29 : Nghi vấn

Ngày đăng: 16:20 18/04/20


Trong lúc Cao Hiểu Tâm và Đường Khẩn nói mấy câu mà chỉ có hai người mới hiểu, Đinh Thường Y liếc nhanh mắt nhìn Cao Hiểu Tâm một cái, trong lòng cũng không cầm được mà thầm khen.



Nữ tử này không cao mấy, tóc xõa ngang vai, trước trán lòa xòa vài lọn tóc mây, bởi vì khuôn mặt nàng rất trắng, trắng như là vỏ trứng mới sinh vậy, tinh tế mà nhu hòa vô cùng, tóc rủ từ trán đến gò má tròn đầy, từ má xuống chiếc cằm nhỏ xinh, giữa những lọn tóc đen là làn da trắng như tuyết. Trên nền trắng màu tóc đen lại càng đen thêm, đen như những chữ cuồng thảo của thiếu niên Lý Bạch lần đầu tiên say rượu viết nên, bất cứ lúc nào cũng có thể bay vọt lên bầu trời vậy, còn khuôn mặt trắng trẻo của nàng chính là bầu trời nho nhỏ ấy. Đinh Thường Y trước giờ chưa từng thấy quay những lọn tóc hoạt bát như vậy.



Hàng lông mày dưới những lọn tóc rủ xuống ấy nhỏ mà khít, giống như hai vầng trăng khuyết được cắt tỉa cẩn thận vậy, lúc nàng cười hai hàng lông mày cũng nhún nhảy theo. Đôi mắt nàng cũng cong cong như vầng trăng, dưới mắt là chiếc mũi xinh xinh. Cả khuôn mặt nàng tràn đầy niềm vui và hạnh phúc, chiếc cằm nhỏ nhắn khẽ rung rung. Điểm làm người ta chú ý nhất trên khuôn mặt nàng chính là hai chiếc răng thỏ trắng ngà, giống như một chú sóc đang gặm vỏ cây, không cẩn thận để răng cắm vào thân gỗ mà không rút ra được, thế nhưng nó vẫn là một chú sóc vui vẻ, hoạt bát.



Đinh Thường Y không nén được thở dài, Cao Hiểu Tâm dường như thanh xuân quá, thanh xuân đến nỗi hơi bất bình thường.



Còn thanh xuân của nàng đã qua đi mất rồi.



Đinh Thường Y thoáng thất thần.



Trong một sát na ngắn ngủi, Đường Khẩn không phát giác, Cao Phong Lượng đang đau lòng vì cái chết của hai vị tiêu sư, Lê Tiếu Hồng rất muốn lợi dụng thời cơ này nhảy vọt lên xông ra ngoài.



Nhưng Dũng Thành đã đạp cho hắn một cước.



Dũng Thành có ngoại hiệu “Đạp Phá Thiết Hài Vô Mịch Xứ”, đôi thiết cước của y khi luyện công phu cơ bản thật sự đã đạp nát mười mấy đôi thiết hài, bởi vậy chỉ cần bị y đạp chân lên thì dù là Cao Phong Lượng cũng khó mà giãy dụa nổi.



Dũng Thành hỏi :



– Bởi thế nên ngươi mới vu hãm cho Cục chủ cướp tiền thuế đúng không?



Lê Tiếu Hồng cố nén hận ý nói :



– Dũng lão nhị, Lý đại nhân vốn muốn trừ ngươi đi từ lâu, nhưng ta một mực vẫn ngăn cản, nói ngươi trước giờ vẫn đối tốt với ta như huynh đệ nên ngươi mới sống được đến ngày nay, thiết tưởng ngươi cũng nên nghĩ đến phần tình nghĩa này chứ!



Dũng Thành cười lạnh nói :



– Nội thương trên người ta cũng là do ngươi ban cho, có cần nói lời cảm tạ hay không?



Cao Phong Lượng nói :



– Lê Tiếu Hồng, ta đối với ngươi cũng không bạc, tại sao ngươi lại hại ta đến nhà tan cửa nát, có oan khuất mà không rửa được!



Lê Tiếu Hồng cúi gằm mặt, không dám lên tiếng phân biện điều gì. Đinh Thường Y hỏi :



– Trên lầu còn mấy tên?



– Năm người!



Dũng Thành thay gã trả lời.



Cao Phong Lượng trầm mặt xuống nói :



– Giết tên này trước đi đã!



Lê Tiếu Hồng toàn thân run lên như cầy sấy. Đinh Thường Y liền lên tiếng ngăn lại :



– Không nên, để tên này lại nói không chừng sẽ giúp chúng ta rửa sạch oan tình.



Cao Phong Lượng tức bực nói :



– Chuyện này căn bản là do Lý Ngạc Lệ vu hãm chúng ta, làm gì còn cơ hội rửa sạch oan tình nữa chứ!



Đinh Thường Y nói :



– Cũng chưa chắc. Cao cục chủ quên mất chúng ta hãy còn một Lãnh Huyết.



Đường Khẩn cũng lớn giọng tiếp lời :



– Đúng. Ở trên Lãnh bộ đầu còn có Gia Cát tiên sinh nữa.



Cao Phong Lượng căm giận nhìn Lê Tiếu Hồng nói :



– Được, để lại mạng cho hắn!



Nói đoạn vung tay điểm lên bảy tám huyệt đạo trên người Lê Tiếu Hống, rồi ngước mắt nhìn lên trên nói :



– Giết hết cả năm tên ở trên lầu!



Cao phu nhân kinh hãi nói :



– Nhưng... bọn họ đều là người của quan phủ...




– Bọn chúng có phải đã đào mộ Cao lão thái gia lên xem xét rồi?



Cao phu nhân nói :



– Vâng. Nhưng thạch quan đã bị phá, bên trong chẳng có gì... bọn chúng liền hỏi tôi có cải táng cho lão thái gia hay không. Tôi nói là tuyệt đối không có chuyện này, bọn chúng thấy thạch quan đã bị phá nên mới tin...



Nói đến đây thì bà ngừng lại, dường như có gì đó khó nói vậy.



Cao Phong Lượng nói :



– Chuyện này rất là kỳ lạ, có gì bà cứ nói hết ra đi!



Cao phu nhân nói :



– Bọn chúng còn hỏi... hỏi tôi đã từng nhìn qua...



Cao Phong Lượng nhướng mày hỏi :



– Nhìn qua cái gì?



Cao phu nhân nói :



– Nhìn qua thân hình bên trong của lão thái gia chưa... tôi đương nhiên là chưa nhìn thấy rồi... bọn chúng lại hỏi ông đã nhìn qua thân hình của lão thái gia chưa... tôi nói là tôi không biết, sau đó hỏi ngược lại xem chúng có biết ông đang ở đâu hay không, bọn chúng đều tránh không trả lời...



Cao Phong Lượng hừ lạnh một tiếng :



– Hoang đường!



Trong lòng thầm nhủ :



– “Kỳ quái là phụ thân ta rất ít cởi trần, ngay cả mùa hè nóng bức cũng vậy, thật là kỳ lạ!”



Đinh Thường Y trầm ngâm :



– Xem ra, trên mình Cao lão thái gia nhất định có gì bí mật, nhưng sau khi an táng cho người thì vùng này xảy ra địa chấn nên di thể bị chuyển dời, bây giờ đang chôn ở hậu sơn... Lý Ngạc Lệ, Lê Tiếu Hồng đều không biết có sự chuyển biến này, chỉ đi đào mộ phần của tổ tiên họ Cao nhà các vị, không có được gì, nên đành phải tra hỏi những người bên cạnh xem đã từng nhìn qua hình xăm trên người lão thái gia hay chưa...



Nàng nói đến đây liền hỏi một câu :



– Chỉ không biết là trên mình lão thái gia xăm đồ hình gì mà lại có quan hệ trọng đại đến thế...



Cao Hiểu Tâm chợt kêu lên một tiếng.



Chúng nhân nhìn qua, chỉ thấy nàng dùng năm ngón tay nhỏ nhắn bịt chặt miệng lại, nhưng vẫn không nén nổi phát ra thanh âm, mọi người đều tưởng nàng nhớ đến chuyện hồi trước đào thi thể của ông nội lên mà kinh tâm.



Đinh Thường Y lại tiếp tục nói :



– Nói như vậy, sau khi bọn Lý Ngạc Lệ khai quan, biết được thi thể không còn nữa, liền chuyển ý tìm kiếm tấm vải bọc thây... tưởng tất là muốn từ tấm vải bọc thây này tìm ra gì đó...



Cao Hiểu Tâm lại kêu lên một tiếng nữa.



Nàng kêu lên lần thứ nhất có thể hiểu là rất tự nhiên, nhưng kêu lần thứ hai thì không khỏi có chút bất ngờ.



Chúng nhân đều đưa mắt nhìn nàng, chỉ thấy nàng lẩm bẩm nói :



– Tấm vải bọc thây đó?... Con... con... đã cất đi rồi!



Chúng nhân nghe nàng nói vậy đều ngây người.



– Con nghĩ... thi thể này không biết là của ai... thầm nghĩ có thể sau này sẽ có người nhà của ông ta đến nhận, lưu lại một vật chứng cũng tốt... nên con đã lưu lại lấm vải đó...



Cao Hiểu Tâm đỏ mặt, không biết gia gia nàng sẽ trách mắng thế nào.



– “Cô nương làm tốt lắm” - Đinh Thường Y cao hứng nói - “Cô nương cất tấm vải đó ở đâu? Mau lấy ra đây!”



– Nhưng...



Cao Hiểu Tâm vẫn ấp úng.



– “Con vứt đi rồi à?” - Cao Phong Lượng cao giọng hỏi.



– “Không phải, không phải...” - Cao Hiểu Tâm ấp úng đáp. Cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói ra - “Con đã giặt sạch nó rồi”.