Khô Lâu Họa

Chương 37 : Hiểu tuyết

Ngày đăng: 16:20 18/04/20


Trong mật thất tối om như mực, hai người chỉ giao thủ một chiêu.



Lý Ngạc Lệ cảm thấy Lý Huyền Y phi thân lao đến.



Y lập tức xuất kiếm.



Một kiếm này của y mang theo thế tất sát.



"Phập" .



Kiếm đã đâm xuyên qua bụng Lý Huyền Y.



Lý Ngạc Lệ đang cả mừng thì Lý Huyền Y đã bức tới, lưỡi kiếm xuyên qua thân thể, nhưng trong nháy mắt Lý Huyền Y đã chế trụ được bảy yếu huyệt của Lý Ngạc Lệ.



Lý Ngạc Lệ kêu lên một tiếng, lập tức toàn thân tê liệt.



Lý Huyền Y đã liều mạng cho kiếm xuyên qua người để sanh cầm y.



Y thở dài:



– Ngươi giết ta đi!



Lý Huyền Y ho khù khụ, khó khăn nói:



– Ta không có quyền giết ngươi.



Lý Ngạc Lệ nghe thấy tiếng từng giọt máu của Lý Huyền Y chảy tong tõng xuống sàn:



– Thì ra ngươi còn liều mạng ... liều mạng hơn cả Lãnh Huyết.



Lý Huyền Y thở dốc nói:



– Võ công của ngươi rất cao, nếu ta không hy sinh một chút ... làm sao mà bắt được ngươi.



Lý Ngạc Lệ hổn hển nói:



– Với võ công của ngươi, muốn bắt ta thì không dễ ... nhưng muốn giết ta, tuyệt đối không khó!



Lý Huyền Y thở dài nói:



– Tại sao các ngươi ... cứ động đến là đòi giết người, ngay cả tính mạng của bản thân cũng không ngoại lệ sao?



Hai người tuy không nhìn thấy nhau, nhưng đều rất luyến tiếc đối phương.



Một hồi sau, Lý Ngạc Lệ mới cất tiếng hỏi:



– Lẽ nào cả đời này, ngươi ... ngươi chưa từng giết ai?



– Có ...



Lý Huyền Y khó nhọc nói:



– Có một người ...



Lời còn chưa dứt, lão đã mở cửa mật thất, giải Lý Ngạc Lệ ra ngoài.



Đám bộ thuộc của Lý Ngạc Lệ thấy thủ lĩnh đã bị bắt sống, nên càng không dám vọng động. Bọn Lãnh Huyết thấy Lý Huyền Y đắc thắng, tự nhiên là vui mừng khôn xiết, nhưng chợt thấy bụng lão vẫn còn một thanh kiếm xuyên qua, Lãnh Huyết vội cả kinh lao tới, điểm nhanh trên mấy chỗ gần vết thương, sau đó rút kiếm ra bôi thuốc tiêu độc liệu thương vào.



Lý Huyền Y cười khổ:



– Ta ... ta bắt được hắn rồi!



Văn Trương chợt quát lớn:



– Giết cho ta!



Những người theo y tới liền bạt đao xông tới.



Lý Huyền Y tức giận gầm lên:



– Dừng tay!



Tất cả đều đình thủ, quay đầu sang nhìn Văn Trương.



Văn Trương sa sầm mặt xuống hỏi:



– Tại sao vậy?



Lý Huyền Y ưỡn ngực trả lời:



– Người là do ta bắt, ta phải giải y về kinh để xét xử theo đúng pháp luật!



Văn Trương cười lạnh hỏi:



– Ngài dám kháng chỉ ư?




Tuyết rơi dày đặc.



Những bông tuyết rơi trên người họ đều biến thành những đóa hoa máu, những vết thương trên người Lãnh Huyết và Lý Huyền Y đều vỡ ra, máu chảy không ngừng.



Đường Khẩn thấy Lãnh Huyết một mực vẫn đứng trước mặt gã, bảo hộ cho gã. Chỉ thấy kiếm quang loang loáng, không ngừng vang lên tiếng binh khí chạm nhau, Đường Khẩn lo lắng kêu lên:



– Để lão giết tôi đi, Lãnh tứ gia ...



Nhưng Lãnh Huyết vẫn kiên quyết không lui.



Lý Huyền Y ho càng lúc càng dữ dội, tựa như một chiếc ống bễ lò bị hỏng vậy, lúc nào cũng có thể thổi ra một hơi cuối cùng, sau đó thì vỡ vụn.



Lý Huyền Y mấy lần muốn vượt qua Lãnh Huyết, truy sát Đường Khẩn.



Nhưng lão không thể phá nổi phòng tuyến của chàng.



Muốn giết Đường Khẩn, trước tiên phải đánh ngã Lãnh Huyết.



Thế nhưng Lãnh Huyết là người không thể đánh ngã.



Muốn đánh ngã chàng, chỉ có một cách duy nhất, đó là giết chết chàng.



Chỉ là càng đánh, thì sức sống, sự dẻo dai, nhẫn nại của Lãnh Huyết càng được kích phát. Lãnh Huyết càng đánh càng dũng mãnh, dù cho máu của chàng chảy càng lúc càng nhiều.



Võ công của Lý Huyền Y bác đại tinh thâm, biến hóa khôn lường, công lực cũng cao hơn Lãnh Huyết rất nhiều, vì vậy càng đánh, võ công cao diệu của lão càng được phát huy.



Có điều, cho dù là người có võ công cao hơn Lãnh Huyết gấp ba lần cũng khó mà ứng phó nổi cách đánh liều mạng của chàng.



Hai người khổ chiến trong con ngõ nhỏ cạnh Thần Uy tiêu cục.



Hoa tuyết bay bay.



Trời dần dần hửng sáng.



Lúc này, Đường Khẩn đã bị bức đến sát chân tường. Lãnh Huyết vẫn đứng chắn trước mặt Đường Khẩn. Lý Huyền Y đứng đối diện với hai người và lầu các của Thần Uy Tiêu Cục.



Đột nhiên Lý Huyền Y hú dài một tiếng, tung người lao vọt lên không.



Một chiêu này từ cao giáng xuống, khí thế kinh người, không gì cản nổi. Lãnh Huyết không ngờ Lý Huyền Y lại thi triển thế đánh tất sát này, trong lòng thoáng hiện ý nghĩ tàn nhẫn:



"Ông giết ta, ta cũng giết ông, tuyệt đối ta không để ông giết Đường Khẩn!" Nghĩ đoạn, chàng quát lớn một tiếng, cả người lẫn kiếm bay lên không trung.



"Phập!".



Kiếm từ trên đâm xuống, xuyên qua lồng ngực Lý Huyền Y.



Nhưng thế bổ tới của Lý Huyền Y vẫn không ngừng, lão bổ về phía lầu các. Thì ra một kiếm vừa rồi không phải để tấn công Lãnh Huyết.



Lý Huyền Y lao vào trong lầu.



Lãnh Huyết kinh hãi nhìn qua, chỉ thấy Quan Tiểu Thú đang dùng một thanh trủy thủ đâm vào bối tâm Đinh Thường Y, còn một kiếm của Lý Huyền Y thì đâm vào sống lưng Quan Tiểu Thú.



Trong một sát na, Đinh Thường Y ngã xuống, Quan Tiểu Thú cũng ngã xuống, Lý Huyền Y cũng buông kiếm ngã xuống, trong lầu vang lên tiếng kêu kinh hãi của Cao Hiểu Tâm.



Điểm bất đồng là Lý Huyền Y vẫn còn bên ngoài cửa sổ, vì vậy thân hình lão rơi thẳng xuống đất chứ không rơi vào trong.



Lãnh Huyết đau đớn lao tới ôm lấy Lý Huyền Y.



Trước ngực lão lòi ra một mũi kiếm, chính là kiếm của Lãnh Huyết. Lý Huyền Y nhìn chàng, trong mắt tựa hồ như có thiên ngôn vạn ngữ mà không nói ra được, cuối cùng ho lên một tiếng. Cùng với tiếng ho, máu cũng theo đó mà ộc ra, sinh mạng Lý Huyền Y cũng theo đó mà chấm dứt.



Lãnh Huyết ôm chặt Lý Huyền Y, chỉ hận người chết không phải là mình.



Chàng biết Lý Huyền Y muốn nói gì.



Lão không phải muốn giết Lãnh Huyết, mà vì liếc nhìn thấy Quan Tiểu Thú đang hạ độc thủ với Đinh Thường Y, không kịp lên tiếng cảnh báo, nên định phóng lên ngăn cản, nhưng Lãnh Huyết lại tưởng lão định toàn lực tấn công, liền hạ thủ giết lão.



Lý Huyền Y cuối cùng cũng giết người. Hôm nay là lần đầu tiên lão giết người, cũng là ngày chết của lão.



Lãnh Huyết ôm chặt thi thể của Lý Huyền Y, quỳ trên nền tuyết lạnh, hai mắt như nhòa đi, hoa tuyết phủ trắng mái đầu và đôi vai chàng.



Ở trên lầu, Cao Hiểu Tâm vừa khóc vừa nói vói Đường Khẩn:



– Tiểu Đạn Tử ... y ... y định thừa cơ các người đang đánh nhau, cướp đi vải liệm thi và Khô Lâu Họa, nhưng Đinh tỷ tỷ không cho ... y liền giả bộ bỏ qua ... đột nhiên xuất thủ đâm Đinh tỷ tỷ một đao ...



Đường Khẩn đỡ phía sau Đinh Thường Y dậy, thân thể nàng vẫn mềm mại, ấm áp, máu không ngừng chảy ra từ trước ngực, chẳng bao lâu sau thì máu cũng chảy hết, người cũng trở nên ngọc nát hương tàn.



Đường Khẩn biết tại sao mà nàng mất đi sinh mạng.



Không phải vì Quan Tiểu Thú.



Mà là vì Quan Phi Độ.



Hết