Khô Lâu Họa

Chương 5 : Đào vong

Ngày đăng: 16:20 18/04/20


Trong nhất thời Quan Phi Độ còn chưa cảm nhận được đau đớn, mà chỉ cảm thấy phẫn nộ, bi hận và hổ thẹn. Chúng nhân cũng đều lặng xuống.



Lý Trù Trung ấn mạnh tay, rạch một đường máu trên cằm Quan Phi Độ, đắc ý nói:



– Thế nào? Bây giờ ngươi lại lọt vào tay ta rồi!



Y còn định nói tiếp, nhưng bất chợt gặp phải ánh mắt thống hận của Quan Phi Độ, nhất thời bị nhiếp thần, nói chẳng nên lời.



Tiếp đó là một tiếng thét tang thương, đau đớn của nữ tử kia.



Ngôn Hữu Nghĩa đột nhiên hô lớn:



– Công tử, giết y đi! Nhanh!



Thanh âm vẫn còn hơi run run.



Lý Trù Trung thoáng ngây người, Quan Phi Độ đột nhiên giơ chưởng, cánh tay còn lại của y đấm mạnh vào mặt Lý Trù Trung.



Võ công của Lý Trù Trung không phải hạng cao cường, nhưng một quyền này của Quan Phi Độ cũng hoàn toàn chẳng theo chưởng pháp gì hết. Tình thế cấp bách, Lý Trù Trung vội huy kiếm chém ngăn cản, nhưng Quan Phi Độ lại chẳng hề thu tay.



Quyền đánh vào mặt Lý Trù Trung đánh "bình" một tiếng, lỗ mũi y vỡ nát, cả người ngã ngửa về phía sau, nhưng kiếm của y cũng đã xuyên qua cánh tay của Quan Phi Độ.



Nữ tử kia thất thanh kêu một tiếng, bổ người lao tới trước mặt Quan Phi Độ, múa kiếm như điên cuồng, đẩy bật Ngôn Hữu Tín và Ngôn Hữu Nghĩa đang xông tới.



Quan Phi Độ bắt đầu cảm thấy đau đớn, đau đớn đến thấu tim nhập cốt, y run giọng nói:



– Mau chạy đi, các người mau chạy đi ...!



Nữ tử vũ lộng trường kiếm hóa thành một màn kiếm quang dày đặc, quay đầu lại nhìn Quan Phi Độ nói:



– Muội không chạy, không chạy. Muốn chạy, chúng ta cùng chạy ...



Đột nhiên, Lý Trù Trung kêu lên một tiếng quái dị.



Thanh âm đột nhiên đứt đoạn.



Y trúng phải một quyền của Quan Phi Độ, người bị ngã về phía sau, khó khăn lắm mới đứng vững được. Y chưa kịp có bất kỳ hành động gì thì đột nhiên phát hiện trước ngực mình lòi ra một lưỡi đao, một lưỡi đao đầy máu.



Lý Trù Trung ngây người, không dám tin vào sự thật khủng bố và tuyệt vọng trước mắt, lúc này mới kêu lên được một tiếng, sau đó liền tuyệt khí.



Người ở sau lưng đâm y một đao chính là Đường Khẩn.



Võ công của Đường Khẩn, so với những kình trang hán tử kia cũng không cao hơn là mấy. Võ công của y không có gì đặc thù, lại không biết phối hợp thế nào với họ, nên đành phải đứng ngây ra đó, nhìn bao biến hóa diễn ra trong chớp mắt mà kinh tâm bạt phách. Cho đến khi Lý Trù Trung giở trò bỉ ổi, ám toán chặt đứt một cánh tay của Quan Phi Độ, huyết khí của Đường Khẩn chợt sôi sục, gã không thể nín nhịn được nữa, gã tung mình phóng lên phía trước, tiện tay nhặt một thanh đao rơi trên đất, lao thẳng vào Lý Trù Trung.



Một đao này xuyên thẳng quay tim Lý Trù Trung, khiến y lập tức táng mạng đương trường.



Lý Trù Trung vừa chết, toàn bộ người có mặt ở hiện trường đều ngây ra.



Chợt Ngôn Hữu Nghĩa rống lên:



– Ngươi ...



Ngôn Hữu Tín thử gọi một tiếng:



– Công tử ...!



Đường Khẩn buông thõng tay, Lý Trù Trung mang theo cả thanh đao đổ ập xuống.



Lúc này, bất cứ ai cũng có thể thấy rằng Lý Trù Trung đã chết.



Đường Khẩn cũng cảm thấy mình vì nhất thời phẫn nộ làm được một chuyện thống khoái, nhưng cũng là một chuyện sai lầm.



Tên thiếu niên khả ố này là kẻ tôn quý nhất trong những kẻ ở đây, đồng thời võ công thấp nhất cũng là y, theo lý cần phải bắt sống y, khiến mọi người có thể rời khỏi đây một cách bình an.



Vậy mà gã đã giết chết y? Giết y chỉ với một đao!



Đường Khẩn nhìn người chết nằm sõng soài dưới đất, máu tươi nhanh chóng nhiễm đỏ một vùng lớn trên tấm thảm trắng, dần dần lan đến dưới chân gã, gã nhịn không được mà thoái lui một bước. Từ trước đến nay, gã chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, gã sẽ tự tay giết chết độc tử của huyện đại gia huyện Thanh Điền, quan lớn vùng Thiểm Tây, người mà hắc bạch lưỡng đạo không ai không kinh sợ.



Quan Phi Độ đột nhiên hét lớn:



– Nhất định phải cứu người này!



Câu nói này của y là nói với nữ tử kia. Nữ tử kia ngẩn ra giây lát rồi mới hiểu được "người này" mà Quan Phi Độ chỉ là ai.



Quan Phi Độ nói hết lời, trên mặt liền lộ ra thần tình hết sức đau đớn, rít giọng hét lên một tiếng:



– Bảo trọng, mau chạy đi!


Phía sau vẫn còn ba con ngựa đuổi theo rất sát, trên ngựa là ba gã hán tử, tên nào tên nấy đều thập phần tinh hãn. Một tên trong bọn trương cung xạ tiễn, nhưng vì xe ngựa lắc lư liên hồi, khó ngắm chuẩn được mục tiêu nên đều bị Đường Khẩn và gã thanh niên kia gạt rơi.



Đột nhiên, phía sau có thêm một con ngựa nữa đuổi lên sát sau lưng ba gã hán tử, người trên ngựa đang trương cung, nạp tiễn, chính thị là Ngôn Hữu Nghĩa.



"Vút!" Mũi tên lao vút đi, đúng lúc này lão giả điều khiển xe ngoặt vào một chỗ rẽ. Mũi tên kình lực tuy mạnh, nhưng lại bắn vào giữa Đường Khẩn và gã thanh niên gầy ốm.



Mũi tên tuy không bắn trúng Đường Khẩn hay gã thanh niên, song lại nhắm đúng hậu tâm lão giả đang đánh xe.



Đường Khẩn và gã thanh niên đều biết võ công Ngôn Hữu Nghĩa cao cường, thấy một tiễn của y bắn vào khoảng không nên không ai gạt đỡ, không ngờ mũi tên lại nhằm đúng hậu tâm của lão giả, hai người cùng cả kinh, vội xông vào bên trong.



Hai người cùng lúc lao vào phía trong, ứng biến kỳ tốc. Đường Khẩn thân hình khôi vĩ, đà lao tương đối mạnh nên lao lên phía trước, nhưng gã thanh niên cũng lanh lợi vô song, luồn người xuống bên dưới, giơ tay chụp chặt lấy đuôi mũi tên.



Cùng lúc, Đường Khẩn cũng nắm chặt thân tên.



Hai người vừa tiếp xúc với phi tiễn đều cảm thấy như nắm phải một thanh thép nóng hổi mới rút từ trong lò ra, nhưng cả hai đều xem cứu người trên hết, không chịu buông tay. Lực phản chấn từ thân tiễn khiến ngón tay vô danh và ngón út của gã thanh niên phát ra tiếng "cách cách", tựa hồ xương cốt bị vỡ vụn ra vậy, còn Đường Khẩn thì nắm chặt thân tiễn đến tét cả hổ khẩu ra.



Bất quá hai người thủy chung vẫn không chịu buông tay, nên mới chặn được một tiễn này của Ngôn Hữu Nghĩa.



Gã thanh niên đau đến xanh mặt, trợn tròn mắt nhìn Đường Khẩn nói:



– Hảo hán tử!



Đường Khẩn cũng hự nhẹ một tiếng:



– Giỏi lắm!



Gã thanh niên nín đau nói:



– Tên gì?



Đường Khẩn đáp:



– Đường Khẩn.



Gã thanh niên lại tròn mắt nhìn gã:



– Báo Tử Đảm?



Đường Khẩn hỏi lại:



– Các hạ?



Gã thanh niên đáp:



– Hứa Cát.



Đường Khẩn kinh ngạc:



– A Cát liều mạng?



Đột nhiên Đinh Thường Y lên tiếng:



– Bây giờ chưa phải lúc nói chuyện.



Hứa Cát gật đầu đáp:



– Vâng!



Nói đoạn liền cùng Đường Khẩn quay lại phòng thủ phía sau, mới biết sau khi Ngôn Hữu Nghĩa phát xạ một tiễn đó thì con ngựa y đang ngồi đã bị áp lực ép xuống chết tươi, ngã gục xuống. Ngôn Hữu Tín đã nhảy lên một con ngựa khác, vung chưởng đánh bay gã bộ khoái đang cưỡi con ngựa đó xuống. Bất quá, như vậy cũng chậm lại một chút, lão giả đã điều khiển cỗ xe chạy được một đoạn xa.



Chỉ nghe lão giả vừa điều khiển bốn con ngựa lao như bay, vừa gấp giọng hỏi:



– Xuất thành hay về nhà?



Đinh Thường Y nghĩ ngợi giây lát rồi đáp nhanh:



– Về nhà!



Lão giả quát lớn một tiếng, thúc ngựa rẽ bảy tám lượt, rồi đột nhiên đưa mắt liếc Đinh Thường Y một cái, hô lớn:



– Lên!



Đoạn tung người bay vào trong một tòa trang viện.



Đường Khẩn ngây người. Hứa Cát chộp lấy gã, tung người lên hướng lão giả và Đinh Thường Y vừa nhảy. Bốn con ngựa như thông hiểu tính người, tiếp tục kéo xe chạy về phía thành môn cách đó không xa.



Lúc này, quan binh đã đứng đầy trước thành môn. Có lẽ bọn Đường Khẩn đứng trên nóc tòa trang viện bây giờ mới hiểu được ý nghĩa của câu nói "mọc cánh cũng khó bay”.