Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 17 : Đứa trẻ đi lạc (17) – Hết

Ngày đăng: 05:16 19/04/20


Lăng San là một nhà thiết kế châu báu nổi danh, tuy cô chỉ mới hai mươi bảy tuổi nhưng đã là nhân tài kiệt xuất trong nghề. Rất nhiều người đều tìm cô để chế tạo đồ trang sức riêng, có vòng cổ có khuyên tai, nhưng nhiều hơn là nhẫn, mà tìm cô thiết kế nhẫn thì trên tám mươi phần trăm đều là nhẫn cưới. Điều này khiến cho cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cô cũng được xem như là chứng nhân của rất nhiều cuộc hôn nhân tốt đẹp.



Một buổi trưa rất bình thường, Lăng San nhận được một cuộc điện thoại, đối phương là một người tao nhã lễ độ, giọng trầm thấp rất êm tai, chỉ từ thanh âm là Lăng San lập tức có thể đoán được đây nhất định là một người có gia giáo rất tốt.



Bởi vì hôm trước tăng ca muộn nên Lăng San ngủ thẳng đến mười giờ sáng mới dậy. Lúc đối phương gọi điện đến cô đang ăn trưa trong tiệm cơm, Lăng San vốn định hẹn hắn đến phòng làm việc của mình thảo luận nhưng tuy giọng nói người trẻ tuổi kia chững chạc nhưng cũng tỏ vẻ bản thân rất vội vàng. Sau khi Lăng San suy nghĩ một chút liền hẹn hắn đến quán cà phê bên cạnh kia.



Sau khi Lăng San cơm nước xong liền chuyển trận địa tới bên cạnh, gọi một ly cà phê từ từ chờ ở đấy.



Hôm đó thật ra ánh nắng cũng không tốt, thậm chí trời hơi đầy mây, nhưng khi người trẻ tuổi kia xuất hiện dưới ánh sáng trước mặt cô, thậm chí Lăng San có một loại cảm giác bị ánh mặt trời chiếu vào mặt.



Phong thần tuấn lãng, long chương phượng tư.



Tất cả từ ngữ dùng để hình dung đàn ông xuất sắc đặt trên người hắn cũng không quá đáng, lúc Lăng San nhìn thấy, thậm chí trái tim cô còn lỡ một nhịp.



Chẳng qua đó cũng không phải là động lòng mà chỉ thấy chấn động vì nhìn thấy sự vật hoàn mỹ.



Gần như ngay lập tức, Lăng San liền tràn đầy hảo cảm với hắn, “Chào anh.”



“Chào cô, cô Lăng”, thanh âm của người kia thậm chí còn dễ nghe hơn trong điện thoại.



“Xin hỏi ngài muốn đặt làm trang sức dạng gì?”, Lăng San hỏi.



Người nọ nở nụ cười, giữa lông mày đều là mùi vị hạnh phúc, “Tôi muốn đặt làm một đôi nhẫn cưới.”



Nhìn thấy nam thần này như người bình thường nở nụ cười dịu dàng hạnh phúc như vậy, Lăng San cũng không nhịn được cười, “Người ngài yêu nhất định là rất xuất sắc.”



“Đúng vậy, em ấy cực kỳ xuất sắc”, vừa nói đến người yêu, trong con ngươi người kia đều là ánh sáng rực rỡ đang lay động, mà ở dưới ánh sáng rực rỡ đó còn lại là âu yếm thâm tình lắng đọng lại.




Xe cứu thương tới rất nhanh.



Chỉ là bác sĩ chạy tới kiểm tra cẩn thận liền lắc đầu, “Xin nén bi thương.”



“Chu Chu” trong miệng người đàn ông bị đâm chết ngay tại chỗ.



“Bác sĩ, Chu Chu em ấy đau, em ấy nói tôi biết em ấy đau lắm”, người đàn ông quỳ một chân trên đất xoay người kéo bác sĩ lại, mờ mịt nói, “Sao ông không giúp em ấy một chút? Em ấy chảy rất nhiều máu, ông nhanh chóng truyền máu cho em ấy có được không?”



Bác sĩ thở dài, “Cậu ấy đã chết.”



Người đàn ông chợt gào thét lên tiếng, “Ông nói dối!”



Vừa nói ra khỏi miệng, thanh âm của người đàn ông lập tức nhỏ lại, thương yêu luyến tiếc nhìn người trong ngực, áy náy nói, “Chu Chu đừng tức giận, lúc nãy anh không nên lớn tiếng như vậy, có phải là đụng đến miệng vết thương của em rồi không? Đều tại anh!”



“Chu Chu, nếu như giận anh thì tỉnh lại có được không.”



“Chu Chu, hôm nay anh đặt làm hai đôi nhẫn đó, một đôi dùng cho chúng ta đính hôn, một đôi dùng cho chúng ta kết hôn. Dùng cho kết hôn chúng ta làm thành hình thuyền nhỏ có được hay không, anh đoán em chắc chắn sẽ thích”, người đàn ông lộ ra một nụ cười sáng lạn, “Kiểu dáng nhẫn đính hôn anh đã chọn xong, đã đưa cho nhà thiết kế xem rồi, nhẫn của chúng ta sẽ nhanh chóng được hoàn thành.”



“Em nói xem lúc chúng ta tổ chức lễ đính hôn mời người nào thì được, anh đã nói với ba mẹ bọn họ rồi, nhất định phải mời dì út, hai chị họ tuy quan hệ với chúng ta không tốt lắm nhưng nhất định cũng phải mời. Anh biết Chu Chu chắc chắn sẽ đòi tiền mừng của bọn họ. Anh nhất định sẽ nghe lời Chu Chu nói, không đưa tiền mừng là không để cho bọn họ vào cửa.”



“Còn có Hoắc Vân, Ngô Quân…”



Lăng San bắt đầu khó chịu khóc thút thít, thậm chí tay đã không có sức nắm chặt, hộp nhung màu đỏ rơi trên mặt đất, nhẫn bên trong vốn chưa cất kỹ nhảy ra, lăn vào trong vũng máu.



“Chu Chu… Em mở mắt nhìn anh có được hay không… Anh sợ…”, người đàn ông ôm người trong lòng thật chặt, bỗng dưng nức nở lên tiếng.