Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
Chương 25 : Sư huynh báo ân (7)
Ngày đăng: 05:17 19/04/20
Mặt Tịch Chu cứng lại ngay lập tức, lúng túng dừng cao âm khoái cảm kêu gào giữa đường.
“Chuyện này, hì hì, sư phụ thật đúng dịp nha!” Tịch Chu cố gắng khiến vẻ mặt mình bình thường một chút.
Cư Hạo Không phức tạp liếc mắt nhìn cậu một cái, “Xem ra trong khoảng thời gian này con thật sự khổ sở, nếu như cảm thấy bị đè nén, ngày mai có thể xuống núi giải sầu một chút.”
Tịch Chu chỉ cảm thấy hình tượng cao lớn mình bắt đầu đắp nặn từ nhỏ vào giây phút này đã rầm rầm vỡ thành một đống mảnh vụn, cậu thật sự khóc không ra nước mắt, trong lòng hối hận muốn tóm cái miệng lúc trước kêu gào của mình về chặn lại! Nhiều năm qua cậu sống rất dễ dàng sao, nhịn lâu như vậy mới đắp nặn tạo nên hình tượng trầm ổn, lúc này trong vòng hai phút đã hoàn toàn bị hủy sạch sẽ.
Theo kinh nghiệm phong phú y xem các loại phim điện ảnh, phim truyền hình và tiểu thuyết thì tất cả chưởng môn đều là vẻ mặt người chết cuộc sống không thú vị.
… Càn Cực Môn có thể để một người hoạt bát đáng yêu có sức sống thích cuộc sống như cậu lên làm chưởng môn không?
Thấy vẻ mặt như cha mẹ chết của Tịch Chu, Cư Hạo Không thầm thở dài một tiếng, Chu Nhi còn nhỏ, đang là tuổi ham chơi, quả thật hắn có hơi trói buộc cậu.
“Vi sư không phải không vui, vậy nên Chu Nhi con không cần lo lắng” Cư Hạo Không cố gắng để bản thân nở một nụ cười, nhưng vì thật sự quá khó khăn liền buông tha, “Từ nhỏ con luyện công đã vô cùng nỗ lực, tiến cảnh cũng nhanh chóng. Qua nhiều năm như vậy nhưng số lần xuống núi lại có thể đếm trên đầu ngón tay, con kịch liệt kìm nén… Vi sư cũng có thể hiểu được.” Khi Cư Hạo Không nói câu cuối cùng, bỗng nhiên trong chốc lát, ánh mắt nhìn Tịch Chu lần đầu tiên xuất hiện một chút trìu mến.
Mặt của Tịch Chu đã tái rồi.
“Sư phụ, con không –“
“Đừng ngại, gần đây vừa đúng lúc con luyện võ gặp phải bình cảnh, không bằng xuống núi với Hồn Nhi, vừa có kinh nghiệm lại tốt cho tâm trạng.”
Đầu Tịch Chu lập tức cụp xuống, “… Cảm ơn sư phụ.”
“Đây là đệ tử ta vừa thu hôm nay, sau này sẽ là tiểu sư đệ của con, con làm đại sư huynh phải chăm sóc hắn nhiều một chút. Vu Khả, tới chào hỏi đại sư huynh của con đi.”
Lúc này Tịch Chu mới phát hiện, ngoài cửa còn có một tiểu hài nhi chừng mười tuổi đang đứng, bây giờ hắn đang nhìn mình chằm chằm. Sau khi nghe Cư Hạo Không nói xong, khéo léo tiến lên chào hỏi, thanh âm mềm mại, “Chào sư huynh!”
Bộ dạng vừa rồi của cậu không chỉ bị sư phụ thấy mà còn bị hắn nhìn thấy, lại bị mục tiêu nhiệm vụ sau này của mình nhìn rõ rành rành?!
Tịch Chu cảm thấy trên đầu mình có sấm chớp bảy màu, đánh một cái thì đổi một màu, đánh tới cuối cùng trước mắt cậu đều là sao.
“Sư huynh huynh sao vậy?” Vu Khả quan tâm hỏi.
“Không có gì, chào sư đệ” Tịch Chu nhếch mép một cái, sửng sốt nở một nụ cười.
“Thật ra cậu không cần lo lắng, khi cậu vừa gào, độ hạnh phúc của mục tiêu nhiệm vụ liền tăng lên một điểm, bây giờ đã là hai điểm.” Thanh âm hệ thống thản nhiên vang lên trong đầu Tịch Chu.
Hệ thống: “Bây giờ cậu vẫn khá an toàn.”
Tịch Chu liếc mắt: “Nói chuyện độ hạnh phúc của Vu Khả giảm xuống đi, một lần có thể rơi mấy điểm không?”
Hệ thống: “Chuyện này ngược lại sẽ không.”
Tịch Chu hơi hơi yên tâm.
“Tuy một lần chỉ giảm một điểm, nhưng trong một giây có thể giảm nhiều lần.” Hệ thống không nhanh không chậm nói trong đầu Tịch Chu.
Tịch Chu, “…”
“Sư đệ bây giờ đệ có đói không? Nếu không thì sư huynh dẫn ngươi đi ăn gì đó đi?” Tịch Chu lập tức ôm vai Vu Khả, nụ cười rực rỡ, cử chỉ vô cùng thân thiết, quan tâm trong lời nói giống như thật sự có thể tràn ra.
Đưa Vu Khả đi ăn cơm, nhìn hắn hơi buồn ngủ, Tịch Chu lại tự mình đưa hắn về phòng ngủ.
Đương nhiên phòng này là phòng của Tịch Chu, sau khi Tịch Chu đồng ý ngủ chung với hắn, Vu Khả trực tiếp ôm gối đầu vào phòng Tịch Chu.
Thấy Vu Khả chui vào chăn nở nụ cười rực rỡ, Tịch Chu cảm thấy những ngày tiếp theo, quả thật còn mệt hơn so với chuyện cậu luyện tâm pháp quá độ.
“Sư huynh, huynh có muốn cùng lên đây hay không!” Ánh mắt Vu Khả sáng lấp lánh.
“Không cần, bây giờ sư huynh vẫn chưa buồn ngủ.” Tịch Chu vừa cười vừa nói.
“Vậy à” Vu Khả thất vọng rũ mi mắt.
Tịch Chu có chút nhức nhối nhìn độ hạnh phúc lại giảm xuống.
“Sư huynh có thể nắm tay đệ không?” Vu Khả hơi xấu hổ nói.
“Đương nhiên có thể.”
Thấy độ hạnh phúc lại tăng trở lại, Tịch Chu xoa xoa mi tâm của mình, quả thật tạ ơn trời đất!
“Sư huynh!” Ngoài cửa truyền tới tiếng gọi mang theo vui mừng.
Ánh mắt Tịch Chu sáng lên, Tề Hồn đã trở về!