Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
Chương 28 : Sư huynh báo ân (10)
Ngày đăng: 05:17 19/04/20
Ngoại trừ trước khi chết, trong trí nhớ nguyên thân trên cơ bản không có sự xuất hiện của Vu Khả, hiện tại đã thành công tiến hóa thành một đứa tinh ranh dính người, trên cơ bản Tịch Chu ở đâu thì hắn theo tới đó. Mà Tề Hồn thì tuy vẫn không nói nhiều lắm nhưng chỉ cần hắn xuất hiện bên cạnh mình thì luôn có thể khiến độ hạnh phúc của Vu Khả giảm xuống. Lúc ban đầu chỉ là mình ra quyết định gì đó thiên vị Tề Hồn, độ hạnh phúc của Vu Khả sẽ giảm xuống một hai điểm, tới lúc sau trên cơ bản chỉ cần nhìn thấy Tề Hồn, độ hạnh phúc của Vu Khả liền liên tục giảm xuống.
Tịch Chu suýt chút nữa bị Vu Khả chơi đùa đến điên rồi, cậu không chỉ một lần muốn đánh chết mục tiêu nhiệm vụ này, nếu không phải hệ thống cực lực ngăn cản, e rằng cậu đã vài lần cầm dao trực tiếp tiến lên rồi.
Lúc nhỏ Vu Khả không có cảm giác an toàn thì cậu có thể hiểu được, nhưng đã qua bốn năm, ít nhiều gì cũng được xem như một đứa trẻ ranh to xác rồi, vì sao vẫn giống như con nít làm từ thủy tinh vậy, hơi chạm chút là sẽ “loảng xoảng” một tiếng như bị ném xuống đất vỡ nát.
Tịch Chu không ngừng có suy nghĩ chờ khi nào xoát đầy độ hạnh phúc của Vu Khả, cậu lập tức trùm bao tải Vu Khả, đánh hắn thống khoái! Nếu không làm hắn ba tháng không xuống giường được, cậu sẽ không mang họ Tịch! Mỗi khi cậu sắp sụp đổ, hệ thống đều dùng những lời này để “cổ vũ” cậu mới khiến cậu có thể tiếp tục mỉm cười.
Chẳng qua cũng may là đã qua bốn năm rồi, độ hạnh phúc của Vu Khả đã ổn định ở mức bảy mươi điểm. Trừ lúc nhìn thấy Tề Hồn giảm mấy điểm ra, những lúc khác vẫn rất ổn định. Mà Tịch Chu thì vẫn cố gắng hết sức tìm bạn mới cho hắn chơi, Tịch Chu tin chắc rằng nhất định có thể tìm được biện pháp khác để tăng độ hạnh phúc cho hắn, nhưng qua bốn năm cậu vẫn không thành công, độ hạnh phúc giống như tập trung trên người cậu và Tề Hồn. Cư Hạo Không răn dạy hắn vài câu, hắn không có chút phản ứng nào, nhưng chỉ cần Tịch Chu thể hiện vẻ mặt mất hứng một chút, độ hạnh phúc của Vu Khả liền giống như nhà cửa bị cháy, chờ Tịch Chu cứu hỏa thành công đã không biết may mắn còn lại bao nhiêu.
“Sư huynh buổi sáng tốt lành!” Vu Khả cười xán lạn.
“Chào Vu sư đệ” Tịch Chu cố gắng mỉm cười, cậu cảm giác mặt mình đã sắp tê liệt rồi.
“Sư huynh hôm qua khi đệ luyện tập kiếm pháp có một chiêu thức không hiểu rõ lắm, sư huynh có thể chỉ bảo đệ một chút không?” Vu Khả kéo tay Tịch Chu rồi đi về phía sân luyện võ, còn kéo rất chặt, Tịch Chu tránh né hai lần không tránh khỏi.
Khi đi chưa được xa Tịch Chu đã thấy Tề Hồn luyện kiếm pháp bên kia, bốn năm trôi qua, thiếu niên vốn non nớt đã nảy nở rồi, không nói vóc người cao to, chỉ nói tướng mạo, tuyệt đối được cho là mặt như ngọc, mắt như sao sáng. Một tay Càn Khôn kiếm pháp sắc bén mà đẹp mắt, thân pháp phiêu dật mà mạnh mẽ, uyển chuyển như rồng bay.
Mặc dù đã nhìn không biết bao nhiêu lần nhưng Tịch Chu không thể không thừa nhận, mỗi khi nhìn thấy cậu vẫn không nhịn được kinh diễm một phen. Kiếm pháp của Tề Hồn mang theo một loại cảm giác riêng biệt, trong lúc hành tẩu phảng phất sơn xuyên. (xuyên: đồng bằng)
“Sư huynh!” Vu Khả kéo tay áo Tịch Chu.
Lúc này Tịch Chu mới hồi phục tinh thần lại, “Sao vậy?”
“Không phải sư huynh nói muốn chỉ rõ chiêu thức cho đệ sao?”
Tịch Chu có chút lưu luyến nhìn thoáng qua chỗ Tề Hồn, lúc này mới thần bất thủ xá* đáp một câu, “Ừ.” (*thần rời khỏi cơ thể, ở Việt Nam mình có câu như người mất hồn ấy, ý chỉ tâm trí bất an, mệt mỏi)
Lúc này Tề Hồn đã thu thế lại, sau khi đứng tại chỗ lên tiếng chào hỏi Tịch Chu liền xoay người rời đi.
“Tề sư đệ!” Tịch Chu không nhịn được kêu.
Bước chân Tề Hồn ngừng lại, nhẹ xoay người, trên lông mi hắn dính một giọt nước, dưới ánh mắt trời chiếu xuống giống như lóe lên ánh sáng, “Sư huynh gọi có chuyện gì?”
Tịch Chu hơi suy sụp, dừng một chút mới lên tiếng, “Huynh với Tề sư đệ đã rất lâu không so tài với nhau, không bằng đệ và huynh cùng nhau chỉ dẫn Vu sư đệ, đợi sau khi chỉ bảo xong, chúng ta có thể so tài một phen.”
Tề Hồn hơi chần chừ một chút, thanh âm sạch sẽ, “Được.”
Độ hạnh phúc của Vu Khả bên cạnh ào ào giảm xuống, Tịch Chu trực tiếp bảo hệ thống tắt âm thanh thông báo. Trừ khi giảm xuống không điểm, nếu không thì không muốn quan tâm hắn chút nào.
“Sư huynh!” Thanh âm Vu Khả hơi lớn, “Không phải huynh nói là sẽ chỉ bảo đệ sao?”
Tịch Chu không dỗ dành hắn như lúc trước mà là mang theo chút nghiêm khắc nói, “Trình độ Càn Khôn kiếm pháp của Tề sư huynh ngươi thâm hậu, trên phương diện này ta hơi kém hắn, có hắn chỉ bảo ngươi, ngươi nhất định có thể đạt được lợi ích không nhỏ.
“Sư huynh!” Trong thanh âm của Vu Khả đã mang theo chút ủy khuất và thất vọng.
“Không được tùy hứng!” Tịch Chu đã hơi mất kiên nhẫn rồi.
Vu Khả tức giận thoáng nhìn Tề Hồn rồi mới cúi đầu nói với Tịch Chu, “Sư huynh đệ sai rồi.”
Sau khi Tịch Chu gật đầu, Vu Khả liền cầm kiếm đi tới trung tâm sân luyện võ, sau khi làm một tư thế bắt đầu, sử dụng Càn Khôn kiếm pháp.
Tề Hồn và Tịch Chu cũng đứng tại sát biên giới sân luyện võ, chẳng qua khoảng cách giữa hai người khá xa, giống như cố ý kéo dài khoảng cách, Tịch Chu không khỏi có chút đau lòng.
Trước đó đã nhắc đến, nhoáng cái mà bốn năm đã trôi qua, khiến Tịch Chu cảm thấy dày vò gấp bội có hai nguyên nhân, một là Vu Khả, một nguyên nhân khác là Tề Hồn. Vu Khả là vì hở một chút là giảm độ hạnh phúc, còn Tề Hồn thì, một năm trước đều theo sát cậu, khiến độ hạnh phúc của Vu Khả rơi cực kỳ nhanh, mà vào một ngày nào đó không biết chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên hắn trở nên xa lạ với Tịch Chu.
So sánh với độ hạnh phúc giảm xuống của Vu Khả lúc trước, Tịch Chu phát hiện, khiến cho cậu khó chịu hơn là sự xa lạ của Tề Hồn.
Giống như bây giờ vậy, cho dù chỉ là chỉ bảo Vu Khả, Tề Hồn cũng không muốn dính dáng đến cậu chút nào, cách thật xa, xa tới mức khiến Tịch Chu cảm thấy dường như giữa bọn họ có một cái hào* rộng. (*rãnh, cống, khe,…)
“Tề sư đệ”, thanh âm Tịch Chu có chút gượng gạo.
Tề Hồn lên tiếng trả lời, cử chỉ lễ độ, nhưng lại không nhiều thêm một chữ.
Đột nhiên Tịch Chu không biết nói tiếp thế nào, chỉ có thể hơi lúng túng kết thúc lần nói chuyện ngắn ngủi này. Tiếp theo hai người im lặng xem xong kiếm pháp của Vu Khả, Tề Hồn nhàn nhạt chỉ bảo hắn hai câu,
“Sư huynh, đệ luyện có vấn đề ở đâu không?” Vu Khả nhìn về phía Tịch Chu, mong đợi hỏi.
Tịch Chu xấu hổ cười, cậu căn bản ngay cả từng chiêu từng thức của Vu Khả cũng không xem, chỉ có thể nhắm mắt nói, “Tề sư huynh của ngươi nói đúng.”
Vu Khả có chút mất hứng, vừa muốn nói gì đã bị Tề Hồn ngắt ngang, “Vu sư đệ, ta muốn so tài với Lang sư huynh* của ngươi một chút, ngươi phải ở bên cạnh quan sát cẩn thận.” (Cam: chỗ này có bug rồi, vốn tên Tịch Chu ở thế giới này là Lang Chu, vậy mà tác giả lại ghi Tịch sư huynh nên mình sửa lại.)
Thấy Tịch Chu không nói gì thêm, Vu Khả chỉ có thể hơi không cam lòng rời khỏi sân luyện võ.
“Sư huynh, xin chỉ giáo.”
Bởi vì chỉ là so tài kiếm pháp, hai người cũng không sử dụng nội lực, có một chút ngăn trở. Không có nội lực tham gia duy trì, trình độ Càn Khôn kiếm pháp của Tịch Chu căn bản kém hơn Tề Hồn, một phen tỷ đấu như vậy, chẳng qua mới năm mươi chiêu, Tịch Chu đã có chút không địch lại. Cho dù như vậy, Tịch Chu cũng biết Tề Hồn không phát huy hết khả năng.
Sau khi Tịch Chu có dấu hiệu bại trận, Tề Hồn liền ngừng tấn công lại, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi trung tâm sân luyện võ.
“Đa tạ sư huynh chỉ bảo” Tề Hồn ôm quyền, cung kính lễ độ.
Mặt Tịch Chu xấu hổ đỏ rần, tuy Tề Hồn có lòng tốt nhưng chỉ cần là người có mắt đều biết mình căn bản không đánh lại Tề Hồn, “Kiếm pháp sư đệ cao siêu, sư huynh không địch lại.”
Tề Hồn không nói gì thêm, chỉ là hướng về phía Tịch Chu thi lễ một cái sau đó xoay người rời khỏi.
Tịch Chu có chút ưu thương, vô cùng nhớ nhung cái túi khóc nho nhỏ tám năm trước kia, nhớ năm đó tuy khóc đến khiến đầu y đau, nhưng đứa bé kia dù sao cũng đáng yêu a, đặt mình lên đầu tim trong lòng mà sùng bái, có chỗ nào giống bây giờ, ghét bỏ đến ngay cả một câu cũng không muốn nói với cậu.
Tịch Chu uất ức, ngay cả mục tiêu nhiệm vụ cũng không để ý, vạn phần phiền muộn trở về phòng của mình.
Hệ thống: “Cậu không muốn kiểm tra độ hạnh phúc của mục tiêu nhiệm vụ một chút sao?”
Tịch Chu một tay lấy chăn đắp đến đầu mình, “Không cần kiểm tra! Không phải là giảm khoảng chừng bốn mươi năm mươi điểm sao, ta muốn ngủ trưa, đừng quấy rầy ta!”
Hệ thống vô cùng phối hợp không nói thêm một lời, chờ sau khi Tịch Chu tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa, vẻ tùy hứng kích động biến mất không còn một mảnh, lập tức bắt đầu thấp giọng hét thảm.
Tịch Chu khóc rống: “Hệ thống sao mi không ngăn cản ta! Độ hạnh phúc ta nỗ lực nhiều năm như vậy nhất định đều bị ta làm mất hết trong vòng một ngày rồi! Ta cảm thấy trong lòng mình hơi đau đớn, có phải ta bị bệnh tim rồi không!”
Hệ thống: “… Không có.”
Tịch Chu ôm ngực ra vẻ đau khổ, “Không đúng, ta chắc chắn bị bệnh tim rồi, hệ thống mi không cần an ủi ta!”
Hệ thống: “…”
Chờ sau khi bà chủ vóc người diêm dúa lòe loẹt rời khỏi, Tịch Chu mới thở phào một hơi, cầm đũa lên chuẩn bị ăn, hai ngày nay bọn họ vẫn luôn bôn ba bên ngoài, vẫn luôn ăn lương khô, lần trước có thể rất khó khăn chạm vào thức ăn nóng đã là một tuần trước rồi.
Chẳng qua cậu vừa lấy thêm một miếng đồ ăn đã bị Tề Hồn đè tay xuống.
“Sao vậy?” Tịch Chu hỏi.
“Trước đừng ăn, đệ cảm thấy có gì đó không bình thường.” Tề Hồn thấp giọng nói, ánh mắt sắc bén liếc nhìn nhà trọ trước mắt này.
Bị Tề Hồn nhắc nhở như vậy, Tịch Chu cũng cảm thấy có một chút vấn đề, trong nhà trọ này ngoại trừ bọn họ ra thì không có khách nhân khác, mà bà chủ vừa rồi tuy mùi son phấn quá nặng nhưng dễ nhận thấy là một người lão luyện.
“Ôi chao, hai vị tiểu ca tuấn tú, sao không ăn vậy?”, bà chủ che miệng ha hả cười nói.
Thể thân Tịch Chu căng thẳng, lập tức rút kiếm, mà Tề Hồn cũng bắt đầu phòng bị.
“Thiếp cũng không hạ độc vào thức ăn! Sao thiếp lại sử dụng thủ đoạn hạ cấp như vậy được chứ” Bà chủ cười duyên nói, “Các vị không cần phải lo lắng như vậy. Chẳng qua dáng dấp của hai vị tiểu ca thật đúng là xinh đẹp, thiếp vừa nhìn đã thấy trong lòng ngứa ngáy một chút, không bằng chơi đùa với thiếp một chút nhé?”
Nói rồi, bà chủ keng một cái rút ra một thanh nhuyễn kiếm bên hông.
Sắc mặt của hai người đều thay đổi, “Ngươi chính là yêu nữ ma giáo làm loạn ở Nguyệt Tình Hoa cốc đúng không?”
Bà chủ cười khanh khách hai tiếng, “Hai vị thiếu hiệp nói gì thế, cái gì gọi là làm loạn hả, rõ ràng là chuyện ngươi tình ta nguyện, rất sung sướng đó. Hai vị thiếu hiệp nếm thử một chút sẽ biết, thiếp nào có quá quắt như lời hai vị nói thế chứ ~”
Vừa dứt lời, ánh mắt bà chủ đột nhiên nghiêm túc một chút, nhuyễn kiếm trên tay nhanh chóng đánh về phía trước.
Tịch Chu và Tề Hồn nghênh đón, kiếm quang lập tức bắn ra bốn phía, kiếm khí dao động bắn ra liên lụy đến xung quanh nhà trọ, bàn trong phòng nhanh chóng bị hủy hơn phân nửa.
“Đệ tử Càn Cực môn, quả nhiên lợi hại!” Bà chủ cắn răng, có chút không địch lại, “Họ Lý, nhanh chóng cút ra đây cho ta, ngươi muốn đợi ta chết ra kiếm lợi hả?!”
Một người bay từ trên lầu xuống dưới, là tiểu nhị dẫn bọn họ vào cửa lúc nãy.
“Diễm nương tử, ngươi tìm tình nhân còn muốn ta trợ giúp. Đây mà là lý do hay sao!” Tiểu nhị đứng bên cạnh lắc đầu nói.
Lúc này khóe miệng Diễm nương tử đã tràn máu, tránh khỏi thế tiến công của Tề Hồn lại bị Tịch Chu chém vào cánh tay bị thương, không khỏi cả giận nói, “Cướp được công lực ta chia ngươi ba phần!”
“Ta muốn sáu phần!”
Lòng Diễm nương tử buồn bực một trận, ngay lúc sắp bị khống chế nhanh chóng hô lên, “Thành giao!”
Vừa dứt lời, tiểu nhị kia liền lao tới. Công lực của tiểu nhị này mạnh hơn Diễm nương tử kia nhiều, hai người Tịch Chu vốn thuận tay lập tức lâm vào thế bí.
Hai người nhìn nhau, kiếm chiêu xuất ra lập tức biến ảo, bù đắp lẫn nhau, một chủ công một chủ phòng.
Bởi vì lúc trước Diễm nương tử đã bị thương không nhẹ nên không sử dụng được thủ đoạn lợi hại gì, hai người Tịch Chu liền tập trung mục tiêu là tiểu nhị kia.
Triền đấu gian nan một trận, sức lực của tiểu nhị kia cũng không địch lại, “Mẹ kiếp, hai tiểu tử này quá lợi hại, mau chạy đi!”
Bọn Tề Hồn sao có thể để gã chạy mất, nội lực sử dụng mạnh hơn một phần, tiểu nhị kia nhanh chóng bị chém dưới kiếm bọn họ.
Mà bên cạnh, Diễm nương tử lại nhân cơ hội chạy trốn.
“Đuổi theo!”
Một phen đuổi trốn, bọn họ chân chính tiến vào Nguyệt Tình Hoa cốc, lọt vào tầm mắt là tràn đầy hoa nguyệt tình nở rộ, tươi đẹp mà thơm ngát.
Khi vào Nguyệt Tình Hoa cốc, người Diễm nương tử cũng dừng lại, cười nói với bọn họ, “Thiếp với các vị không thù không oán gì sâu đậm, nhiều nhất là thiếp thấy hai vị thiếu hiệp tuấn tú, sinh lòng mến mộ mà thôi, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt? Không bằng tha cho thiếp một con đường sống, chắc chắn thiếp sẽ nhớ ân hồi báo, báo đáp hai vị công tử thật tốt.”
Tề Hồn nhíu mày, “Không cần nhiều lời.”
“Thiếp cũng không phải đối thủ của hai vị thiếu hiệp, đã vậy thì thiếp liền bó tay chịu trói là được rồi, phải thương tiếc thiếp một chút, chớ nên quá thô bạo” Diễm nương tử ném nhuyễn kiếm trong tay ra, giọng nói buồn bã.
Nhìn Diễm nương tử đi về phía bọn họ, Tịch Chu lập tức cảnh giác, nói với Tề Hồn rằng, “Cẩn thận có bẫy.”
Tề Hồn gật đầu một cái, kiếm trên tay hai người đều nắm chặt.
Khi Diễm nương tử tới gần, hai người đồng thời bạo khởi, không chút lưu tình đánh tới.
Mà lúc này, đột nhiên Diễm nương tử ném một đống thuốc bột về phía bọn họ, bất ngờ không kịp đề phòng, hai người đều hít vào không ít, trong nháy mắt có chút mơ hồ.
Lúc này Diễm nương tử đã nhanh chóng lui về cách đó không xa, hừ lạnh một tiếng, chờ thuốc trong người bọn họ phát tác.
Ai ngờ hai người chỉ dừng lại trong khoảnh khắc, sau đó liền nhanh chóng đánh tới.
Diễm nương tử vốn đứng đó chờ kiếm lợi lập tức mở to hai mắt nhìn, “Sao các ngươi có thể không bị gì!”
Đáp lại ả là hai thanh trường kiếm lạnh như băng.
Diễm nương tử đến chết cũng không biết hai người kia trốn thoát dưới thuốc bột của mình như thế nào.
Sau khi Diễm nương tử toi mạng dưới kiếm, cơ thể hai người không chống đỡ nổi không kìm nén được run lên, đầu lưỡi vừa cắn lúc nãy tràn ra mùi máu tươi có vẻ cực kỳ rõ ràng.
Hai người đều cảm thấy trong đầu mình hoàn toàn mơ hồ, cơ thể nóng đến đáng sợ.
Tịch Chu nắm chặt tay lại, đè nén nhiệt khí xông tới trong cơ thể, cắn răng hỏi: “Hệ thống, trong người chúng ta rốt cuộc là cái vẹo gì!”
Giọng nói hệ thống thản nhiên: “Thuốc x.”
Tịch Chu suýt chút nữa trừng rớt tròng mắt ra ngoài: “Đờ mờ chạy trốn không phải nên ném độc phấn gì đó sao, sao lại là thuốc x!”
Hệ thống: “Cậu cũng biết là yêu nữ ma giáo dùng nguyên dương cướp đoạt từ nam tử để tăng cao công lực, thủ sẵn không phải thuốc x thì là gì.”
Tịch Chu cảm thấy từng trận lại từng trận sóng nhiệt từ lồng ngực của mình chia ra hai đường, một đường hướng về phía trước, một đường xuống phía dưới.
Đốt đến khiến thần trí cậu mơ hồ, trong người xông ra khát vọng không rõ. Y nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Có biện pháp gì giải quyết không?”
Hệ thống yên lặng một mảnh: “Làm một pháo.” (aka 419 =))
Tịch Chu: Đờ cờ mờ!
Hệ thống: “Ngoài ra nhắc nhở hữu nghị, phấn hoa nguyệt tình trong cốc có tác dụng thúc giục x, yêu nữ ma giáo đặc biệt dẫn hai người đến đây. Thuốc bột cơ bản tăng gấp bội.”
“Cậu bảo trọng.”