Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 3 : Đứa trẻ đi lạc (3)

Ngày đăng: 05:16 19/04/20


Nhiệm vụ lần này của Tịch Chu là tiến vào đại học thành phố A, cũng thuận lợi tốt nghiệp.



Nhiệm vụ này thông báo khiến cho Tịch Chu hơi kỳ quái một chút, nhưng hệ thống chỉ nói cho cậu biết đây là tâm nguyện của nguyên thân (chủ cũ của thân thể hiện tại), những chuyện khác không đồng ý nói nhiều.



Bản thân có chuyện nhờ vả hệ thống, ngoại trừ làm nhiệm vụ ra cậu không còn lựa chọn nào khác.



Chẳng qua có thể yên bình ở thế giới yên ổn này sống hơn mười năm, cũng là điều may mắn.



“Chu Chu, buổi sáng tốt lành” Dụ Cảnh mơ mơ màng màng mở mắt ra liền phát hiện Tịch Chu trong ngực mình đã tỉnh.



“Buổi sáng tốt lành”, Tịch Chu cũng đáp lại nói, “Vết thương trên người anh thế nào rồi?”



“Không sao” Dụ Cảnh có chút hài lòng, em trai quan tâm hắn nữa nha, “Không đau chút nào.”



Tịch Chu cười nhạt, chút thương tích trên người Dụ Cảnh này, cho dù là bản thân mình sau khi trưởng thành cũng phải gào nửa ngày. Đứa trẻ này lại âm thầm chịu đựng, nếu không phải mình tận mắt nhìn thấy những vết xanh tím dữ tợn đó, dựa theo phản ứng của Dụ Cảnh, cậu cũng không thể tin được trên người đứa trẻ này bị thương.



“Chu Chu, anh nói thật đấy”, Dụ Cảnh phát hiện Tịch Chu không để ý tới hắn, trong lòng có chút khó chịu.



“Được, thật sự thì thật sự” Tịch Chu thuận miệng có lệ nói, “Anh nói gì em cũng tin.”



Dụ Cảnh nhếch miệng nở nụ cười, “Quả nhiên Chu Chu là tốt nhất.”



Tịch Chu gật đầu qua loa, nhưng trong lòng vẫn đang suy tính nhiệm vụ mà hệ thống thông báo với cậu.



Đại học thành phố A, đây chính là trường học tốt nhất cả nước, trình độ kiểm tra quả thật khó đến cấp S. Dù trước khi mạt thế đến Tịch Chu vẫn là một tên sinh viên đại học, tuy đã từng thi đậu vào cao đẳng một lần, nhưng không nói đến Tịch Chu lên đại học ngay cả đuôi của hạng nhất đại học cũng không bám víu được, coi như thành tích lúc trước của cậu tốt nhất không gì sánh kịp, sau khi kiểm tra xong cậu đã sớm quên hết tất cả mọi thứ, để cậu thi lại một lần nữa quả thật là muốn mạng già của cậu.



May mắn hiện tại bản thân chỉ là một thằng nhóc con tám tuổi, mọi thứ vẫn còn kịp.



Chỉ là, tình huống hiện tại cũng không phải quá tốt. Dựa theo tình cảnh bây giờ của bọn họ, ngay cả học cũng không học lên được, nói gì đến thi vào đại học tốt nhất cả nước?



Bọn họ phải nhanh chóng thoát khỏi tình huống hiện tại.
Rốt cuộc Tịch Chu vẫn không phải là đứa trẻ tám tuổi, để cậu dựa dẫm mắc nợ người khác, trong lòng cậu cũng áy náy, làm nhiều việc hơn một chút trong phạm vi khả năng của bản thân thật ra khiến cậu có phần dễ chịu hơn.



Lúc đầu cậu không muốn cho tiểu thương viên (thương viên: người bị thương) ra tay, nhưng Dụ Cảnh cứ vừa nhìn thấy Tịch Chu làm việc thì thế nào cũng không chịu ngồi yên, bất kể Tịch Chu nói như thế nào cũng vô ích, Dụ Cảnh nói một câu, “Anh là anh trai, Chu Chu phải nghe lời anh trai nói.”



Tịch Chu quả thật bị thằng nhóc con này làm tức giận đến đau gan.



Thấy Dụ Cảnh nhúng tay vào, Tịch Chu vốn định làm việc khác sửng sốt đứng ngây ra đó, lỡ như khiến mấy vết thương trên người Dụ Cảnh nghiêm trọng hơn thì làm sao bây giờ?!



Buổi tối.



“Chu Chu đừng không quan tâm đến anh”, Dụ Cảnh nhìn một người đưa lưng về phía hắn, chứng tỏ rằng Tịch Chu đang rất khó chịu.



Tịch Chu không để ý.



“Chu Chu không quan tâm anh, trong lòng anh khó chịu”, Dụ Cảnh muốn ôm Tịch Chu vào trong ngực, “Đừng bỏ mặc anh được không?”



Đối với một đứa trẻ mười tuổi, Tịch Chu không có một chút khả năng chống cự nào, vừa nghe thấy giọng điệu trong lòng bị tổn thương kia, Tịch Chu lập tức buông vũ khí đầu hàng.



Hừ một tiếng liền tự giác làm ổ trong ngực hắn.



Dụ Cảnh nở nụ cười, cằm cọ cọ trên tóc Tịch Chu, cực kỳ thỏa mãn.



Hai ngày cứ thế trôi qua.



Trong hai ngày này, dượng Tịch Chu cũng không ít lần tới cửa muốn đưa họ về, hai người Tịch Chu vừa thấy hắn liền bỏ chạy khiến Đinh Học Cường tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói. Về phần người một nhà bác gái, bất kể là ai cũng thẳng thừng từ chối hắn, không để lại một chút đường sống nào.



“Bác gái, có thể để dì út đến đón bọn con không?”, Tịch Chu trắng mềm nói, hai đôi mắt to tựa như hai trái nho đen tràn đầy chờ mong, “Dì út rất tốt!”



Bác gái vỗ đầu một cái, sao lại quên mất Tề Tuệ.