Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 30 : Sư huynh báo ân (12)

Ngày đăng: 05:17 19/04/20


Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngừng của Tịch Chu, trong mắt Tề Hồn lóe lên một chút vui vẻ.



“Sư huynh, dược tính vẫn chưa hết à?” Tề Hồn đưa tay thăm dò vào trong chăn, con ngươi xán lạn như sao không nháy mắt một cái nhìn Tịch Chu.



“Không phải không phải, đã phát huy xong rồi!” Tim Tịch Chu thót lên một cái, cảm giác được tay Tề Hồn đã dán vào, lập tức bức bách ra một tiếng từ trong cổ họng, “Đệ lấy ra đi!”



“Nhưng sư huynh, nếu như trong thân thể còn lưu lại dược vật, không tốt cho thân thể của huynh.” Tề Hồn nghiêm túc nói từng câu từng chữ.



Bởi vì có chăn che lại, Tịch Chu không thể nhìn thấy tình hình cụ thể, nhưng điều này cũng không khiến cậu cảm thấy bớt xấu hổ, ngược lại nhiệt độ trên mặt cậu tăng thêm, từng chút cảm giác cực kỳ rõ ràng.



Ngón tay thon dài dán sát qua, trơn bóng lạnh lẽo.



Khô nóng đáng ghét lập tức được xoa dịu, Tịch Chu suýt chút nữa thoải mái đến rên rỉ ra tiếng.



“Sư huynh, đỡ hơn chút nào không?” Tề Hồn nói, thanh âm trong trẻo.



Giọng điện tử máy móc của hệ thống cũng nhại theo một câu, bắt chước giọng nói Tề Hồn: “Sư huynh, đỡ hơn chút nào không?”



“!” Tịch Chu lập tức sợ đến giật bắn mình một cái, lúc đầu cậu rất thoải mái hưởng thụ Tề Hồn hầu hạ, kết quả đột ngột bị câu này của hệ thống dọa đến héo.



Tịch Chu lấy dũng khí nhìn về phía trước một cái.



Quả nhiên đối mặt với ánh mắt lo lắng của Tề Hồn.



Tịch Chu: QAQ



“Sư huynh, quả nhiên huynh bị bệnh hả?” Tề Hồn kiếm chuyện với tiểu huynh đệ héo rũ rượi của Tịch Chu, muốn xác nhận cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. “Đệ xem giùm huynh một chút, nếu như có vấn đề gì phải giải quyết sớm.”



Tịch Chu nổi giận, trực tiếp đẩy trách nhiệm lên người Tề Hồn: “Có thể đừng đụng nữa hay không! Nếu như không phải hôm qua đệ quá mức, sao hiện tại huynh có thể không đứng nổi được! Đệ có biết cái gì gọi là làm tổn thương nguyên khí không?! Nguyên khí bị tản sạch sẽ hôm qua, đương nhiên hôm nay không có rồi!”



“Nhanh chóng bỏ tay đệ ra đi!” Tịch Chu xấu hổ và giận dữ muốn chết.



Thấy được Tịch Chu cực kỳ xấu hổ, Tề Hồn không tiếp tục nữa mà là quan tâm lấy tay ra. Chẳng qua trong lòng hắn quyết định chờ sau khi về chắc chắn phải bồi bổ thân thể sư huynh một chút, nhìn dáng vẻ cậu bây giờ thật sự có chút túng dục quá mức.



Nếu như hiện tại Tịch Chu có thể nghe được lời nói trong lòng Tề Hồn, sợ rằng ngay cả lòng muốn lấy dao chém hệ thống cũng có.



Thừa dịp rảnh rỗi lúc Tề Hồn đi nấu nước nóng, Tịch Chu bắt đầu khẩn cấp nói chuyện với hệ thống, vẻ mặt cậu cầu xin, “Hệ thống đại nhân, cuối cùng thì lão nhân gia ngài muốn làm gì hả! Mi không biết học theo người khác rất đáng sợ sao?”



Hệ thống không có vấn đề gì ném ra hai chữ: “Có một mình, buồn chán.”



Tịch Chu thật sự quỳ lạy nó, khóc thút thít: “Nếu lão nhân gia ngài buồn chán thì nói cho ta biết, ngày thường ta nhất định nói chuyện với mi nhiều một chút? Rất dễ xảy ra án mạng đó.”
Tề Hồn cúi đầu xuyên qua mặt nước nhìn thứ gì đó.



Tịch Chu xấu hổ không ngớt, trong đầu kêu gọi hệ thống xuất hiện: “Mi không nên nói chút gì à?”



Cậu đã chuẩn bị dùng héo đại giới để vượt qua khoảnh khắc ngượng ngùng, nhưng bây giờ hệ thống đang yên lặng giả chết.



Nội tâm phức tạp của Tịch Chu không biết dùng từ gì mới hình dung được.



Cũng may Tề Hồn nhanh chóng ngẩng đầu lên, không để ý vật nhỏ tinh thần của Tịch Chu nữa.



“Sư huynh, chút nữa có thể hơi đau, huynh chịu đựng một chút.”



“?” Trong chốc lát Tịch Chu không kịp phản ứng, cái gì đau?



“!” Đau đớn xé rách suýt chút nữa khiến Tịch Chu mắng ra, chỉ có cắn chặt răng mới có thể khống chế bản thân không hét thảm ra tiếng.



Tịch Chu nước mắt lưng tròng: “Đệ không thể chậm chút hả?”



Yết hầu Tề Hồn bỗng nhúc nhích lên xuống một chút, “Xin lỗi sư huynh, kế tiếp đệ sẽ chậm một chút.”



Quả nhiên như lời hắn nói, động tác Tề Hồn nhanh chóng chậm lại, nhưng Tịch Chu vốn đau đớn không ngớt lập tức thay đổi thành một loại dày vò dày đặc tinh tế khác.



“…” Cả người Tịch Chu căng thẳng: “…. Vẫn chưa xong à?”



Tề Hồn bình tĩnh nhìn cậu một cái, nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng lại, “… Sư huynh.”



“?”



“… Sư huynh” Tề Hồn lại kêu một tiếng, trong hơi thở tràn đầy nhiệt ý.



Tịch Chu vẫn còn đang cắn răng chịu đựng cảm giác kia trong cơ thể, nghe thấy Tề Hồn không ngừng ghé vào lỗ tai cậu phiền tới phiền lui, lập tức nổi giận: “Có chuyện mau nói có rắm mau thả!”



Tề Hồn rút tay ra, Tịch Chu không khỏi thở phào một hơi.



“Sư huynh, đệ không nhịn được.”



“?” Tịch Chu mệt mỏi nhìn hắn một cái.



“!!!!” Đờ cờ mờ!