Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 36 : Thế giới hiện thực (3)

Ngày đăng: 05:17 19/04/20


“Người dị năng ẩn giấu là gì?”



Tịch Chu vẫn biết có tồn tại loại người dị năng này, bởi vì lúc trước bọn họ có thể một mạch sống đến đây là vì hội trưởng hội học sinh của bọn họ là một người dị năng hệ kim. Từ sau khi nhìn thấy uy lực của người dị năng, Tịch Chu vẫn thèm nhỏ dãi không ngớt, mong mỏi một ngày nào đó mình cũng có thể thức tỉnh trở thành người dị năng.



Hệ thống: “Người lớn kia là dị năng hệ thực vật, bây giờ đang trong giai đoạn thức tỉnh, đứa bé còn lại kia là dị năng không gian, ẩn giấu khá sâu, đoán chừng một hai tháng nữa mới có thể thức tỉnh.”



Mắt Tịch Chu lập tức sáng lên, “Dị năng hệ thực vật có thể làm gì? Có thể biến ra vài trái cây từ không khí hay không?”



Thâm âm vốn có chút hưng phấn của hệ thống lập tức bắt đầu trở nên vô lực, “Cậu sẽ không hướng về chuyện ăn đi.”



Tịch Chu gật đầu, có chút kỳ quái hỏi: “Nếu không thì có thể làm gì?”



“Dị năng hệ thực vật có thể thúc giục thực vật phát triển, không thể biến ra từ trong không khí, nếu có hạt giống hoặc có cây non mới mọc cũng có thể thúc lớn đến trạng thái trưởng thành, chẳng qua là khác biệt tiêu hao bao nhiêu dị năng.” Hệ thống nói, “Ngoại trừ dùng làm thức ăn ra, tác dụng lớn nhất của dị năng hệ thực vật là chiến đấu. Chỉ là chuyện này phải xem dùng hạt giống gì và khả năng khống chế của bản thân nữa.”



Tịch Chu hiểu, “Dị năng không gian kia là có thể cất giữ đồ vật sao?”



“Ừ” Hệ thống đồng ý nói, “Chẳng qua dị năng của đứa trẻ này ẩn giấu khá sâu, kích cỡ không gian của nó tạm thời tôi vẫn không thể đoán được.”



“Hiểu rồi.”



Lúc nãy sau khi Tịch Chu nói bằng lòng đưa bọn Lâm Kỳ đi, hai người đều cực kỳ ngạc nhiên mừng rỡ, chỉ là vẫn chưa đợi bọn họ vui vẻ một lúc, Tịch Chu liền đứng tại chỗ ngẩn người ra, điều này không khỏi khiến bọn họ cảm thấy một chút thấp thỏm.



“Anh trai, anh hối hận sao?” Lâm Kỳ hơi đứng ngồi không yên.



“Hả?” Tịch Chu hoàn hồn, mỉm cười nói, “Đương nhiên là không, nam tử hán đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói ra đương nhiên không có lý do rút lại.”



“Anh trai anh thật sự quá tốt!” Lâm Kỳ vui mừng lập tức nhảy lên, “Em biết anh trai đại hiệp nhất định là hành hiệp trượng nghĩa, đụng phải chuyện của bọn em nhất định sẽ giúp một tay!”



Tịch Chu vẫn vô cùng thích xưng hô “anh trai đại hiệp” này của nhóc, có ai từ nhỏ không có một giấc mộng võ hiệp, huống chi cậu ở thế giới trước thật đúng là đại hiệp thứ thiệt.



“Mau ăn đi, chút nữa sẽ lạnh.” Tịch Chu ngắt chóp mũi Lâm Kỳ một cái, “Chờ sau khi hai người ăn xong sẽ đi với anh trai có được không?”



Lâm Kỳ gật đầu như giã tỏi, mặt mũi tràn đầy vui mừng.



Nhưng nhóc lại không tự mình ăn trước, mà là cầm bát đi tới trước mặt Lâm Chí, bắt đầu đút cho hắn một chút.



“Kỳ Nhi tự mình ăn trước đi, ba nói chuyện với anh trai một chút.”



“Dạ.” Lâm Kỳ gật đầu, vẻ mặt hạnh phúc ôm bát ăn, một sợi mì cũng có thể nếm rất lâu, ngậm trong miệng cũng không dám nuốt xuống.



“Tuy tôi cũng rất hy vọng ngài có thể mang tôi đi, nhưng tình trạng cơ thể này của tôi đúng là một gánh nặng.” Lâm Chí nói với Tịch Chu, “Nếu như đi theo mọi người, sợ rằng sẽ mang đến phiền phức không nhỏ.”



Lâm Chí cố sức muốn ngồi dậy, nhưng chỉ là hơi chống dậy một chút cũng sẽ thấy không nhúc nhích được.



“Xem ra anh quả thật phiền phức.” Tịch Chu gật đầu, “Không chỉ cơ thể phiền phức, người còn phiền phức hơn, tôi cũng đã nói đưa anh đi rồi, còn dông dài như vậy làm gì?”



Lâm Chí cười khổ một tiếng.



“Vậy thì nói cho anh hay” Tịch Chu sờ cằm nói, “Tôi đưa anh đi với tôi cũng có một nguyên nhân bên trong. Lúc trước tôi đã từng có người bạn sau khi phát sốt thì dị năng thức tỉnh, tôi cảm thấy anh cũng có thể biến thành người dị năng.”



“Chẳng qua coi như nhìn mặt mũi ở đây, anh cũng đừng hy vọng tôi có thể giúp gì cho anh, ngoại trừ giúp anh di chuyển một chút ra, chuyện còn lại đều do con trai anh làm.”



“Em không thành vấn đề!” Lâm Kỳ ngậm mỳ giơ tay lên.



“Ừ, bé ngoan” Tịch Chu xoa xoa đầu Lâm Kỳ.



“Chuyện này…” Mặc dù Lâm Chí không biết người dị năng là gì, nhưng nghe thấy tên cũng biết cực kỳ lợi hại.



“Cảnh cáo trước” Sắc mặt Tịch Chu trầm xuống, “Tôi cứu hai người các anh, mạng của hai người liền ngồi lên chiếc thuyền này của tôi rồi. Cho dù dị năng của anh có thức tỉnh hay không, nếu như làm loại chuyện như phản bội, cũng đừng trách tôi không khách sáo.”



“Ân nhân nói gì vậy, dù thế nào chúng tôi cũng không thể làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy.” Lâm Chí vội vàng nói, “Ngài đã cứu hai cái mạng của chúng tôi, cho dù thế nào, tôi và Kỳ Nhi nhất định sẽ nghĩ hết cách báo đáp.”



“Nói nhiều như vậy, có đi hay không?” Tịch Chu hỏi.



Lâm Chí hít sâu một hơi, dứt khoát kiên quyết gật đầu.



Nếu như hắn thật sự có thể thức tỉnh dị năng thì có thể bảo vệ được Kỳ Nhi rồi. Lúc trước hắn để cho Tịch Chu đưa Kỳ Nhi đi trước, chẳng qua là vì thân thể mình hoàn toàn là một gánh nặng, căn bản không có cách bảo vệ con của mình, bây giờ đã có cơ hội trở nên mạnh mẽ, sao hắn có thể buông tha cơ hội này.



Sau khi quyết định muốn đi Lâm Chí đã không còn băn khoăn nhiều như vậy, ăn sạch mì ăn liền Lâm Kỳ đút cho hắn không còn một mảnh. Dạ dày từ trước tới nay chưa ăn được thứ gì cuối cùng bây giờ cũng có một chút thứ, cảm thấy cực kỳ thoải mái.



“Chỗ này của hai người còn có kính viễn vọng hả?” Khi Tịch Chu lảng vãng ở ban công không nhìn thấy được gì thì thấy một cái kính viễn vọng nhỏ, lập tức có chút vui vẻ, liền cầm lên nhìn xung quanh một chút.



Bây giờ chỗ Tịch Chu đang đứng là tầng mười, mấy tòa nhà ở trước mặt cậu cao nhất là tầng sáu, vậy nên phạm vi nhìn hiện giờ của cậu cũng không tệ lắm.



Đứng trên cao nhìn, Tịch Chu gần như nhìn thấy hết tình huống tang thi phân bố phía dưới, còn nhìn thấy một nhóm tang thi tụ tập ở phía nam, Tịch Chu tỉ mỉ quan sát kỹ phía dưới một cái, phát hiện chắc đó là một siêu thị.



Hiện giờ cậu lại dẫn theo hai người, chắc chắn thức ăn này nọ sẽ không đủ, phải đến siêu thị tìm thêm ít đồ.



“Này! Hệ thống mi xem, bên kia có một tang thi rất buồn cười!” Tịch Chu nhìn thấy trên con đường bọn họ đi tới có một tang thi chạy bộ trên lầu, cảm thấy đặc biệt thú vị, “Mi nói xem có phải lúc nó biến thành tang thi thì đang ở trên nóc thông gió hay không?”



“Đờ mờ, nó còn muốn nhảy về phía nóc nhà đối diện!” Tịch Chu cười nắc nẻ, “Ta đoán đây là tang thi đầu tiên trên thế giới ngã ch–“



Cười nhạo của Tịch Chu kẹt lại giữa đường, từ trong cổ họng nghẹn ra một câu: “…Nó lại nhảy qua được?”




“Tôi cũng không rõ lắm, tôi đã từng thử, nhưng tôi không thể hấp thu.” Tịch Chu mặt không đổi sắc nói dối, chẳng qua người thường thật sự không thể hấp thu tinh hạch, mà nguyên nhân Tiểu Kỳ có thể hấp thu tinh hạch cậu cũng rất rõ ràng. Một người ẩn giấu dị năng không gian đương nhiên có thể hấp thu năng lượng tinh hạch.



Mặc dù Lâm Chí có chút lo lắng, nhưng Tiểu Kỳ vẫn không có gì khác thường, Lâm Chí cũng liền tạm thời dồn nén nghi vấn này trong lòng.



Cho đến vào buổi tối, Tiểu Kỳ bắt đầu nóng lên.



Lâm Chí nóng nảy đến đầu đầy mồ hôi, không ngừng nghĩ cách để Tiểu Kỳ hạ nhiệt độ.



Khác với Lâm Chí, Tịch Chu bình tĩnh hơn, “Dáng vẻ này của Tiểu Kỳ cũng không khác với anh lúc trước lắm, nếu nó có thể hấp thu tinh hạch, bây giờ lại bắt đầu phát sốt, rất có thể là thức tỉnh dị năng rồi, anh không cần lo lắng.”



Thời gian Tiểu Kỳ thức tỉnh dị năng ngắn hơn Lâm Chí rất nhiều, chờ sau khi đến ngày thứ hai thì nhiệt độ trên người nhóc đã hạ xuống, dị năng cua Tiều Kỳ đã thức tỉnh rồi.



“Ba, con cảm thấy trong cơ thể có một dòng khí ấm áp đang di chuyển.”



Lâm Chí nóng nảy một buổi tối cuối cùng cũng thở phào một hơi, “Không sao là tốt rồi, tới đây, làm theo động tác của ba.”



Lâm Chí dạy dạy Tiểu Kỳ cách sử dụng dị năng của mình, Tiểu Kỳ cái hiểu cái không gật đầu, cố gắng tập hợp dị năng trong cơ thể đến tay đang bám vào lưng ghế trước của mình.



Sau đó bọn họ đặt mông ngồi xuống lối đi bộ.



Hai tay Tịch Chu còn tiếp tục duy trì tư thế lái xe, không nhịn được giật khóe miệng một cái.



“Sao xe của chúng ta biến mất rồi?” Tiểu Kỳ càng hoảng sợ hơn.



Tịch Chu từ dưới đất đứng lên, phủi bụi bặm trên mông một cái, “…Đoán chừng là Tiểu Kỳ có dị năng hệ không gian, nên em khiến ô tô biến mất.”



“Em cẩn thận cảm nhận dị năng của mình một chút.”



Tiểu Kỳ gật đầu, nhắm hai mắt lại cẩn thận cảm nhận, không bao lâu sau, vẻ mặt nhóc vui mừng mở mắt, “Em nhìn thấy rồi! Em thấy một căn phòng lớn, xem của chúng ta đang ở bên trong.”



“Căn phòng kia lớn bao nhiêu?” Tịch Chu hỏi.



Tiểu Kỳ suy tư một chút, không biết phải hình dung thế nào.



“Sau khi đặt xe vào, căn phòng kia còn trống không?”



“Có, nhưng không nhiều lắm.” Tiểu Kỳ lập tức trả lời, “Ừm… cả căn phòng xấp xỉ với gara của chúng ta.”



Trong lòng Tịch Chu vui vẻ, nhìn dáng vẻ như vậy, không gian của Tiểu Kỳ rất lớn.



“Không gian của Kỳ Nhi có thể cất giữ đồ vật à?” Lâm Chí ngạc nhiên hỏi.



Tiếp theo Tiểu Kỳ lại làm vài thực nghiệm, chỉ cần nhóc vừa động tâm niệm, đồ vật tay chạm vào sẽ biến mất, thứ kia xuất hiện trong căn phòng trống trơn.



“Sau này giữ hàng hóa không cần lo lắng nữa” Tịch Chu không nhịn được bật cười, xoa xoa đầu Tiểu Kỳ, “Sau này đồ của chúng ta đều dựa vào em quản lý.”



Tiểu Kỳ lập tức đứng thẳng người, đôi mắt lấp lánh, “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”



Lâm Chí cũng cực kỳ vui vẻ, ôm Tiểu Kỳ xoay một vòng.



Sau khi sôi nổi một trận, Tiểu Kỳ dời xe từ trong không gian ra, chỉ là khi di chuyển có chút sai lệch vị trí, bánh xe đúng lúc đặt lên chân của Lâm Chí. Nếu không phải Tịch Chu nhanh tay lẹ mắt kéo Lâm Chí ra ngoài, sợ rằng chân Lâm Chí dù thế nào cũng sẽ gần như phế bỏ.



Chuyện này khiến Tiểu Kỳ bị dọa cực kỳ sợ, Lâm Chí dọa một lúc lâu mới bỏ qua chuyện này,



Sau khi không gian của Tiểu Kỳ thức tỉnh, đầu tiên ba người tìm một siêu thị loại nhỏ, Tiểu Kỳ được hai người bọn họ bảo vệ ở giữa, Lâm Chí phụ trách quấn lấy tang thi, mà Tịch Chu thì phụ trách đánh giết. Sau khi dị năng của Lâm Chí gần như dùng hết, bọn họ cũng gần dọn dẹp hết tang thi trong siêu thị.



Lúc này ngược lại Tịch Chu không cần xoắn xuýt cái gì lấy cái gì không lấy, hai người bọn họ trực tiếp che chở Tiểu Kỳ, để nhóc đem cả siêu thị dời đi hơn phân nửa giá hàng. Bọn họ không mang theo toàn bộ thức ăn nước uống, để lại một chút ở chỗ này, để cho những người may mắn sống sót sau này có thể cầm chút hàng hóa.



Ngoại trừ siêu thị, bọn họ lại đến trạm xăng dầu một chuyến, lấy mấy thùng dầu bỏ vào trong không gian của Tiểu Kỳ.



Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, trong lòng bọn họ coi như có đáy, lần nữa lái xe lên đường.



Rèn luyện trong mấy ngày, sự khống chế dị năng của Lâm Chí đã đạt đến một tình trạng vô cùng chính xác. Ngoại trừ trói tang thi ra, hắn còn chịu trách nhiệm thanh lý con đường, nếu như xe chặn trên đường không quá nhiều, Lâm Chí sẽ dựa vào thực vật hai bên đường lấy ra mà không cần phải lần nữa tìm con đường khác để đi.



Rất nhanh, bọn Tịch Chu tiến vào thành phố X.



“Nhà cậu cách nơi này xa không?” Lâm Chí hỏi.



“Nếu như dưới tình huống bình thường thì cần khoảng một giờ chạy xe” Tịch Chu nói, “Nhưng dựa theo loại tình huống hiện tại này mà nói thì đến nhà của chúng tôi cần khoảng nửa ngày.”



Thành phố X là một thành phố tuyến bốn nhỏ, số người ngược lại với so với loại thành phố cấp một như thành phố S mà nói thì ít hơn rất nhiều, nhưng mặc dù như thế, tang thi trên đường cũng rất nhiều.



Trên đường Tịch Chu chạy đến nhìn thấy một vài đội ngũ nhỏ thanh lý tang thi, nhưng đều là mấy người một tổ, cũng không nhìn thấy quân đội.



“Bây giờ đã qua khoảng hai tháng sau khi mạt thế giáng xuống rồi, cũng không biết ba mẹ tôi bọn họ thế nào.” Tịch Chu lo lắng không thôi.



“Sẽ không có chuyện gì, chúng ta nhanh chóng đi tới tìm bọn họ.” Lâm Chí an ủi.



Trong thành phố nhỏ này, dị năng của Lâm Chí có vẻ xuất sắc khác thường, rất nhiều tiểu đội đều thấy được hắn dùng một nhúm cỏ ném ra là có thể khống chế chúng dùng chúng trói tang thi cản đường, mà những tiểu đội này sẽ thừa dịp tang thi vẫn chưa rời khỏi sẽ giải quyết hết bọn nó. Cũng có tiểu đội muốn cản xe của bọn Tịch Chu, nhưng cho dù bọn họ có nói gì, Tịch Chu cũng không ngừng xe.



Thật vất vả đến được tiểu khu, Tịch Chu dừng xe, sau khi mở cửa xe gần như là dùng khinh công chạy vội lên lầu.