Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
Chương 40 : Ôm ấp ảnh đế (4)
Ngày đăng: 05:17 19/04/20
“Đỗ Huy! Cậu có thể nói tiếng người hay không!” Kha Cung nổi giận, ra sức kéo cổ áo của gã một cái.
Động tĩnh bên này không nhỏ, người đang huấn luyện ở đây đều ngừng lại, nữ huấn luyện viên ra hiệu một cái, huấn luyện liền tạm thời ngừng lại.
“Đỗ Huy, cậu quá đáng rồi.” Nữ sinh đã đi tới, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Đỗ Huy phì cười một tiếng, “Sao đây, chỉ một tiểu bạch kiểm* như thế đã lừa gạt được mấy người rồi hả?” (*ý nói mấy người trắng trẻo đẹp mắt, thường dùng để châm chọc)
“Bây giờ cậu làm sao thế?” Nữ sinh cau mày, “Bình thường cũng không thấy cậu mất lịch sự như thế, sao đột nhiên biến thành bộ dạng này?”
“Vậy cũng phải xem là đối với người nào!” Ánh mắt khinh thường của Đỗ Huy liếc nhìn mặt Tịch Chu, “Chỉ là loại như vậy, nếu tôi lễ phép với cậu ta thì thật là vũ nhục từ này!”
Tịch Chu nở nụ cười, một tay nắm lại, đánh về phía mặt gã.
Sức lực to lớn đánh Đỗ Huy một cái đến lảo đảo, nửa gương mặt đều tê dại, căn bản không có chút cảm giác nào.
Đỗ Huy che gò má của mình, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận, “Mày dám đánh tao?!”
Đỗ Huy suýt chút nữa giận đến điên lên, quơ nắm tay đập về phía Tịch Chu, nhưng Tịch Chu lại dùng một tay chế trụ hành động của gã, nhẹ nhàng vặn một cái đã hất tung gã xuống đất, dẫm vào sau lưng gã.
“Mẹ kiếp, để tao đứng lên!”
Mấy người bên cạnh vừa nhìn có chút do dự, cảnh tượng này rõ ràng là Đỗ Huy sai, nhưng bảo bọn họ trơ mắt nhìn Đỗ Huy bị đánh thảm như vậy, dường như lại không ổn lắm.
Đang lúc mấy người không biết nên làm gì, Tịch Chu nhàn nhạt thở dài, kéo Đỗ Huy từ dưới đất lên.
Thấy Đỗ Huy trợn mắt nhìn, vẻ mặt của Tịch Chu tràn đầy thất vọng.
Mấy người đang chuẩn bị khuyên can đều hơi sửng sốt, chuyện này, nhìn hai người thế này thì hình như có ẩn tình gì đó bên trong?
Trên sân tập ngoại trừ thành viên đang huấn luyện, còn có một vài người hoạt động lớp, thấy cảnh tượng bên này cũng không chơi nữa, tất cả đều tụ tập qua đây.
“Không ngờ trong khoảng thời gian này cậu thông minh không ít” Hệ thống kín đáo nói sang chuyện khác, “Cũng biết nham hiểm rồi…”
“Ta nham hiểm từ bao giờ?” Tịch Chu hơi mờ mịt.
“Lúc trước kẻ kia mắng cậu, bây giờ lại bị cho rằng là mến mộ cậu cầu mà không được, không phải là mong muốn của cậu sao?”
Tịch Chu không hiểu ra sao, “Chẳng qua ta chỉ điểm huyêt đạo của gã thôi, để gã phạt đứng mười phút, nhiều nhất là thêm khiến gã không ngừng rơi nước mắt mười lăm phút để sám hối cho hành vi của gã mà thôi. Gã mến mộ ta cầu mà không được, sao ta lại không biết?”
“Hơn nữa bị hắn mến mộ còn chưa đủ mắc ói hả” Tịch Chu run lên một cái trên người nổi da gà, “Cái thứ như vậy, chỉ liếc mắt nhìn một cái đã cảm thấy cay mắt rồi.”
Hệ thống nghẹn một cái, “Vậy câu cậu nói sau cùng kia là có ý gì?”
“Mi xem dáng vẻ tên kia hận không thể ăn tươi ta, cho dù thế nào gã cũng không đánh lại ta, ta bảo gã sớm từ bỏ đi, đừng tự chuốc phiền phức.”
“…”
“Chẳng qua mồm của gã quả thật là thích bị ăn đòn, một quyền ta đấm hắn kia chứa đựng nội lực, cam đoan trong vòng nửa năm khuôn mặt hắn sẽ đau giống như bị xé nát.” Tịch Chu nghiến răng nói, “Ta tự hào ông xã ta là đàn ông! Mẹ nó, gã có tư cách gì ở đó chỉ trỏ!”
“…”
Bên trong một biệt thự được lắp đặt thiết bị đơn giản nhưng ngược lại khiến người ta cảm thấy thoải mái không gì sánh được.
Bóng dáng cao lớn đứng trước cửa sổ sát đất, đắm chìm trong nắng sớm.
“Anh Sưởng, bên đại học Y kia đưa lời mời, muốn mời ngài qua diễn thuyết.” Người đại diện đưa vài tờ văn kiện cho Kiều Sưởng.
Kiều Sưởng nhận lấy, ngón tay thon dài lật tài liệu.
“Được, sắp xếp giúp tôi một chút.”