Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 47 : Ôm ấp ảnh đế (11)

Ngày đăng: 05:17 19/04/20


“Thật sự xin lỗi, quả thật bọn tôi dùng từ ngữ không phù hợp, mong hãy thứ lỗi.” Học sinh người Nhật dẫn đầu khom lưng chín mươi độ với Vương Xương.



Sắc mặt Vương Xương tốt hơn nhiều, lập tức vội vàng đáp lễ, “Không sao.”



Đại diện nhóm học sinh tiếp đón cũng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, “Đây không phải là vấn đề dùng từ ngữ không phù hợp, xin đừng đánh trống lãng. Nếu hai trường của chúng ta giao lưu với nhau chính là đại diện cho trường học và quốc gia của mình, chỉ mong mọi người khống chế hành vi của bản thân.”



Chuyện cười nhạo miệt thị vô lễ như vậy không thể dùng một lý do dùng từ không phù hợp mà cho qua.



Có lẽ sẽ có người cảm thấy hắn quá chuyện bé xé ra to, nhưng vào lúc này, nhận thua một chút sẽ khiến người khác cảm thấy ngươi bị bắt nạt, nếu hắn làm đại diện của đoàn tiếp đón, nhất định phải thể hiện lễ nghi và địa vị đúng lúc.



Hắn phải có phong thái của một nước lớn, nhưng càng phải có uy nghiêm của một đại quốc.



Học sinh người Nhật kia không xấu hổ chút nào, lại khom người một cái, “Tôi thay mặt bọn họ xin lỗi vì sự vô lễ vừa rồi, mong mọi người bỏ qua cho.”



Đại diện của đoàn tiếp đón đáp lễ lại.



Thanh niên cao gầy vừa phát ra tiếng cười nhạo lúc nãy lại có chút tức giận, “Nishida-kun! Sao lại phải xin lỗi bọn họ!”



“Im lặng!” Học sinh tên Nishida kia nghiêm quát.



Có thể dễ dàng thấy được địa vị của học sinh Nishida này rất cao trong đội ngũ của bọn họ, thanh niên cao gầy tuy vẫn chưa hết giận nhưng không tiếp tục nói, chỉ là giận dữ khẽ cắn môi.



“Chúng tôi thật lòng hi vọng có thể so tài một phen với võ thuật Trung Hoa.” Nishida Hiroyuki rất thành khẩn nhìn về phía Vương Xương, “Cũng xin mọi người tác thành.”



Ánh mắt Vương Xương dường như lơ đãng nhanh chóng lướt qua nhóm học sinh giao lưu Nhật Bản một lần, sau khi nhìn thấy vài người lộ ra vẻ mặt khinh thường, mỉm cười, “Chuyện so tài chúng tôi rất vui lòng, chẳng qua nếu muốn so tài, nhất định không tránh được ra tay không biết nặng nhẹ, chúng ta là học sinh hai nước, nếu xảy ra chuyện gì bất trắc sợ là sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hữu nghị của hai nước.”



Không đợi Nishida Hiroyuki đáp lời, Vương Xương lại tiếp tục nói, “Nếu như nhất định phải so tài, chúng ta cần đổi một cái sân khác, chuẩn bị vài món dụng cụ bảo hộ.”



Thấy Vương Xương đồng ý, Nishida Hiroyuki cũng nói, “Được!”



Lần chuẩn bị này mất hơn nửa tiếng.



Hiệp hội võ thuật không có sân riêng trong trường, nếu như dùng nhất định phải đi mượn sân của khoa thể dục, chỗ đó của bọn họ có đệm và dụng cụ bảo hộ chuyên dụng. Vương Xương có quan hệ không tệ với thầy Vương khoa thể dục, chuyện đi mượn sân cũng do hắn làm.



“Sao lại rề rà lâu như vậy.” Có lẽ là chờ hơi mất kiên nhẫn, một học sinh Nhật Bản nhỏ giọng lầm bầm một câu.



Đại diện đoàn tiếp đón là Mã Hiên mỉm cười, “Thật sự xin lỗi, chẳng qua hy vọng lần sau nếu quý đoàn có hoạt động gì có thể nói cho chúng tôi biết trước, chúng tôi cũng sẽ sớm chuẩn bị xong. Hôm nay đột ngột như vậy, chúng tôi chỉ có thể chuẩn bị bây giờ.”
Loại hành động mang theo chút khinh thường này khiến cho học sinh đại học Y vô cùng giận dữ.



Nữ sinh khẽ cười một tiếng, nhanh chóng áp sát, ngay sau đó một tiếng giòn vang đột ngột vang lên!



Nam sinh dáng lùn bị đánh lùi về sau mấy bước, vẻ mặt hoảng sợ.



Thông tí quyền nổi danh là dùng sức lực của cánh tay, thả lỏng vai, cánh tay quất ngang, giống như một cái roi da, kết hợp chân, thắt lưng và vai, động tác hết sức nhanh nhẹn, nhanh hơn so với ra quyền bình thường nhiều. Mà sau khi chưởng ra chạm vào áo mới phát lực, nói cách khác trong quá trình đó cả cánh tay đều buông lỏng, chỉ có khoảnh khắc đụng vào đối phương kia mới chợt dùng sức. Bởi vì lực được bảo toàn nên uy lực cực lớn.



Sau khi chịu thiệt một lần, nam sinh dáng lùn lập tức tỏ rõ thái độ của mình, nghiêm túc đối chiến với nữ sinh hiệp hội võ thuật.



Chiêu pháp thông tí quyền yên tĩnh dứt khoát, trầm trường hoạt nhu*, trước kia nam sinh dáng lùn căn bản chưa từng tiếp xúc với loại đấu pháp này, có chút ngẩn ra, chỉ mới ba phút đã bị bên hiệp hội võ thuật đánh ra khỏi sân. (*mềm mại linh hoạt nhưng mạnh mẽ)



Nữ sinh cong môi, ôm quyền hành lễ: “Cảm ơn.”



Vẻ mặt nam sinh dáng lùn nhục nhã.



Mà học sinh Nhật chủ động rời sân lúc trước sắc mặt càng khó coi hơn.



“Sư tỷ thật là giỏi!!!” Hiệp hội võ thuật một mảnh hoan hô.



Tịch Chu ở bên kia hứng thú nhìn, “Thật ra cô gái này là một mầm tốt.”



“Dáng dấp cũng không tệ” Hệ thống khá hung phấn nói một câu.



“Mi di tình biệt luyến rồi sao?” Tịch Chu kinh ngạc.



“Di tình biệt luyến cái gì?”



“Không phải trước kia mi thích Vu Khả sao?” Tịch Chu cười hì hì.



Sau khi hệ thống im lặng một lúc, cười lạnh nói một câu, “Nói nhảm thì phải trả giá thật lớn.”



Tịch Chu không để vào tai, sau này khi ở một thế giới khác cậu trở thành một kẻ câm điếc mới hối hận thì đã muộn, hận lúc đó không thể dán một tờ giấy niêm phong lên cái miệng nói lung tung của mình!



Bởi vì biểu hiện của nữ sinh lúc trước, bầu không khí bên phía Nhật Bản lập tức nặng nề hơn rất nhiều.