Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái
Chương 5 : Đứa trẻ đi lạc (5)
Ngày đăng: 05:16 19/04/20
“Mày đừng tới đây!”, Đinh Ngữ Cầm miệng hùm gan thỏ.
Tịch Chu nở nụ cười xán lạn với cô, gần như không thấy được động tác của cậu, Đinh Ngữ Cầm đã bị cậu khống chế dễ như trở bàn tay.
“Chị đừng gào, nếu không tôi sẽ đánh vào mặt chị đó!”
Đinh Ngữ Cầm vừa muốn mở miệng kêu to đột ngột nghẹn lại.
“Chị nhìn xem em gái chị ngoan ngoãn bao nhiêu, nếu như chị cũng giống như nó, tôi sẽ không ra tay với chị”, Tịch Chu nói.
Đinh Tịnh Đình đã sớm bị dọa đến hồn vía lên mây rồi, làm sao còn dám thét chói tai nữa.
“Mày muốn thế nào?”, Đinh Ngữ Cầm thanh âm run rẩy hỏi.
Tịch Chu nở nụ cười, “Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi chỉ thay dì út dạy dỗ các chị một chút mà thôi.”
“Tôi buông tay ra, nhưng chị phải ngoan ngoãn đứng đằng kia.”
Đinh Ngữ Cầm cắn răng đồng ý.
Quả nhiên sau khi Tịch Chu buông Đinh Ngữ Cầm ra thì không có động tác khác, chỉ là xoa xoa cổ tay mình.
“Đầu tiên, những lời thô tục trong miệng các chị đều vứt sạch cho tôi”, Tịch Chu híp mắt nói, “Một cô bé, miệng đầy lời tục tĩu cũng thấy sợ xấu hổ.”
Đinh Ngữ Cầm giận không dám nói, còn Đinh Tịnh Ngữ thì run rẩy gật đầu.
“Thứ hai”, Tịch Chu bỗng nhiên ngừng lại trong chốc lát, “…tôi vẫn chưa nghĩ ra, các chị đợi tôi nghĩ ra rồi nói tiếp.”
Đinh Ngữ Cầm bị Tịch Chu làm nghẹn đến sặc, tức giận muốn thẳng thắn mắng chửi cậu, nhưng hết lần này tới lần khác lại sợ cậu thật sự đánh các cô, “…vậy bọn tao có thể đi được chưa?”
“Đương nhiên.”
Khi Đinh Ngữ Cầm mở cửa bước ra, Tịch Chu còn ngọt ngào hô một câu, “Chị họ đi mạnh giỏi~”
Đinh Ngữ Cầm tức giận run run một cái, suýt chút nữa đóng sầm cửa vào mặt cậu.
“Hì hì”
Tịch Chu nhìn về phía Dụ Cảnh, lông mày nhướng lên, “Anh cười cái gì?”
Trên gương mặt non nớt của Dụ Cảnh lộ ra vẻ cưng chiều, “Chu Chu thật lợi hại.”
Tịch Chu hài lòng gật đầu, “Ngủ!”
Nói xong, Tịch Chu cởi giày ra một cái, cả người ngã lên giường, cọ cọ chăn đã trực tiếp ngủ mất.
“Chu Chu lỗ tai em thật đỏ…” Dụ Cảnh nhéo vành tai nóng bỏng của Tịch Chu một cái.
Tịch Chu nhanh nhẹn né tránh, trợn to hai mắt, “Đừng lộn xộn!”
Dụ Cảnh “Ừ” một tiếng, buông tay xuống, cau mày nói, “Dượng lại đang đánh người sao?”
Tịch Chu hận không thể tẩy sạch ký ức vừa rồi của Dụ Cảnh không còn một mảnh, một mặt ghét bỏ Đinh Học Cường ngoại tình, một mặt lại thầm hận hắn dạy bậy trẻ con.
Ánh mắt Tịch Chu do dự, mất tự nhiên ho khan một tiếng, “Chắc là vậy đó! Dượng thật không phải thứ tốt lành gì!”
Dụ Cảnh tán thành gật đầu, trong lòng cũng căm thù người dượng kia của bọn họ đến tận xương tủy.
Sau khi lừa bịp Dụ Cảnh, trên đường trở về Tịch Chu càng nhớ đến chuyện này càng buồn nôn hơn, sao dì út của cậu lại gặp phải cái thứ như vậy chứ!
Không được, phải nói chuyện này cho dì út biết.
“Chu Chu cẩn thận một chút”, Dụ Cảnh kéo Tịch Chu lại, phía trước có một vũng nước, suýt chút nữa thì Tịch Chu đã một bước giẫm vào.
“Chu Chu em đang suy nghĩ gì vậy?”, Dụ Cảnh phát hiện trạng thái tinh thần Tịch Chu bây giờ không đúng lắm, có chút lo lắng hỏi.
Tuy Tịch Chu muốn cho dì út của cậu biết chuyện Đinh Học Cường ngoại tình này, nhưng dì út của cậu có tin hay không lại là một chuyện khác, nếu có thể bắt gian tại giường thì tốt rồi.
Nói là thế nhưng bây giờ Tịch Chu căn bản không biết làm sao.
Hiện tại Dụ Cảnh hỏi tới, Tịch Chu ngược lại có một loại thôi thúc cậu thương lượng với hắn, nhưng loại chuyện dơ bẩn này căn bản không có cách nào nói với trẻ con…
Suy nghĩ của Tịch Chu xoay chuyển nhanh chóng, cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng chuyện này, giải quyết thế nào thì vẫn phụ thuộc dì út của mình thôi!
“Em đang suy nghĩ dù sao dượng đánh người thật sự rất xấu”, Tịch Chu lừa gạt nói với Dụ Cảnh, “Chuyện này nhất định phải nói với dì út, để dì nói chuyện rõ ràng với dượng.”
Dụ Cảnh gật đầu, “Ừa, dì út nhất định phải biết mới được.”
Vài ngày nữa trôi qua, Tề Tuệ lại quay trở về.
Chưa đợi Tề Tuệ nói chuyện rõ ràng với bọn Tịch Chu và hai cô con gái, Đinh Học Cường đã trước sau như một bảo cô sớm về, “Nói hai câu được rồi, về sớm một chút còn có thể nhận một ca đêm nữa.”
Tề Tuệ vẫn chưa trả lời, Tịch Chu đã ôm lấy bắp đùi Tề Tuệ, rưng rưng nói, “Dì út ơi con nhớ dì quá.”
Trong lòng Tề Tuệ mềm nhũn, bế cậu lên, “Dì út cũng nhớ con.”
“Dì út, con muốn nói chuyện với dì nhiều hơn một chút”, vừa nói, Tịch Chu đã kéo Tề Tuệ vào phòng của mình.
Mặt Đinh Học Cường đen như đáy nồi.