Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 56 : Ôm ấp ảnh đế (20)

Ngày đăng: 05:17 19/04/20


Trong tiếng côn trùng kêu râm ran, bầu trời mờ sáng hiện ra tia nắng mặt trời đầu tiên.



Gió nhẹ mát mẻ khẽ chạm vào cành cây nhỏ, phóng tầm mắt nhìn tới, một mảnh xanh biếc, khiến người ta vui vẻ thoải mái.



Trong biệt thự.



Sau khi hệ thống mở máy vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tịch Chu nằm lỳ trên giường, thỏa mãn cười ngây ngô.



Nó lập tức cảm thấy mù mắt.



“Thoải mái không?”



Dù không mở máy, hệ thống cũng biết đã xảy ra chuyện gì.



Tịch Chu gật đầu, suýt chút nữa chôn đầu vào trong gối, rất hạnh phúc nói, “Thoải mái.”



“Hệ thống, đã một ngày một đêm rồi ta không thấy mi, mi không biết hôm qua xảy ra chuyện gì đâu.” Khóe miệng Tịch Chu hơi cong, có chút vui vẻ, “Hôm qua ta và Kiều Sưởng đi ngâm suối nước nóng, ta phát hiện ra vết sẹo hình bán nguyệt phía sau lưng anh ấy, ta biết anh ấy là ông xã của ta!”



Hệ thống không mặn không nhạt “ừ” một tiếng.



“Ta biết, hơn nữa ta còn biết sau khi hai người trở về còn đại chiến ba trăm hiệp.”



Tịch Chu cười hì hì, sờ chóp mũi một cái, “Đừng thẳng thắn vậy mà, nói nhiều khiến người ta ngại quá đi.”



Hệ thống ha hả.



“Hệ thống, có một việc ta đã thắc mắc rất lâu rồi.” Vẻ mặt không đứng đắn của Tịch Chu giấu sạch, có chút nghiêm túc, “Mi cũng đừng gạt ta, ta có thể cảm nhận được mi luôn trốn tránh Kiều Sưởng, nếu không thì sao mỗi lần vừa thấy anh ấy mi liền tắt máy nhiều lần như vậy. Cuối cùng là có chuyện gì, có thể nói cho ta biết không?”



“Không thể.” Hệ thống trả lời rất nhanh, giọng điệu không phập phồng chút nào, thật giống như đã sớm biết Tịch Chu sẽ hỏi vấn đề này, chuẩn bị thật lâu.



Tịch Chu không nói chuyện.



Bầu không khí trong phòng có chút ngưng đọng.



Một lát sau, cuối cùng hệ thống cũng không kiềm chế được nữa, cam chịu hô một tiếng trong đầu Tịch Chu, giọng cực lớn, trong thanh âm hơi có chút tủi thân, “Còn không phải vì cậu là một kẻ đại ngu si sao!”



Tịch Chu bị âm thanh to lớn này làm chấn động lỗ tai ngơ ngác một lúc, không nhịn được rụt cổ lại.



“…xảy ra chuyện gì?”



Bởi vì giọng của hệ thống vô cùng uất ức, mặc dù Tịch Chu không biết tình huống cụ thể nhưng vẫn vô thức có chút chột dạ.



“Nếu như không phải ở thế giới trước cậu bừa bãi tiết lộ chuyện của tôi cho Tề Hồn biết, tôi sẽ giống như bây giờ sao, nhìn thấy Kiều Sưởng thì giống như trộm cắp hả?!” Hệ thống phẫn uất kêu lớn ra miệng trong đầu Tịch Chu.


Vốn cậu muốn khiến Kiều Sưởng xoắn xuýt một chút, dứt khoát như vậy thật ra lại khiến tính toán của cậu thất bại. Về phần loại chuyện như cậu muốn ở trên này, cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, loại việc nặng nhọc này cậu cũng không muốn làm.



Tịch Chu lại nằm trên giường cả ngày, lần này cậu không dám trêu chọc Kiều Sưởng chút nào nữa.



Quả thật là tự mình chuốc lấy khổ.



Sức khôi phục của Tịch Chu vốn tốt, sau khi thoa thuốc thì càng nhanh hơn. Đến sáng sớm hôm sau, Tịch Chu gần như đã hoạt bát lại.



Kiều Sưởng muốn Tịch Chu ở lại, nhưng cậu lại liều chết không nghe.



Nực cười, nếu cậu ở lại, sau này cậu còn có thể ra khỏi nhà sao? Đừng nói cậu không có lòng tin vào năng lực tự chủ của Kiều Sưởng mà cậu ngay cả khả năng tự kiềm chế của bản thân cũng không tin.



Sau khi trở lại trường, cuộc sống của Tịch Chu không có gì khác với lúc trước, ngoại trừ tăng thêm một chuyện mỗi ngày nhắn tin gọi điện cho ông xã, thêm cả thường xuyên có phóng viên đến phỏng vấn.



Đáng nhắc tới chính là, Kiều Sưởng đã đến thành phố K quay phim rồi, phải đi gần hai tháng.



Mục đích Tịch Chu cho phóng viên phỏng vấn trước đó chẳng qua là vì muốn tiếp cận Kiều Sưởng, hiện tại đã thổ lộ với anh, đương nhiên là không cần phải tiếp xúc với phóng viên nữa. Vì vậy, các phóng viên phát hiện cho dù bọn họ chặn người thế nào cũng đều nhào hụt.



Tuy là như vậy, tin tức về Tịch Chu vẫn nóng hổi như cũ.



Võ thuật, khinh công, nội lực, những từ này không ngừng được mọi người chú ý, mà Hiệp hội võ thuật Trung Hoa vốn hoàn toàn yên tĩnh sau khi nghe thấy tin tức nhảy lầu của Tịch Chu, lúc này cũng không nhịn được.



Một tuần trôi qua, đã đến thời gian giao hẹn của Tịch Chu và Vương Xương.



Hai người bọn họ bắt xe đi về chỗ nhà của ông nội Vương Xương.



“Ông nội tôi là một người rất nhiệt tình với võ thuật, chỉ là hơi cổ hủ” Vương Xương cân nhắc tìm từ một chút, “Ông ấy nói chuyện khá nóng nảy, cậu nhất định đừng để trong lòng, ông ấy nói năng có chút chua ngoa nhưng lòng như đậu hủ, là người rất tốt bụng.”



“Không sao.”



Tịch Chu cười đáp lại, trong lòng lại lẩm bẩm, cuối cùng ông nội của Vương Xương quá đáng đến mức nào mới có thể khiến Vương Xương phòng bị trước như thế?



Hiện tại xe taxi của bọn họ đang chạy trên một cây cầu lớn của thành phố, bởi vì bắt ngang sông lớn nên dài chừng hơn ba trăm mét, kiến trúc mạnh mẽ hùng vĩ, được cho là một thắng cảnh của địa phương.



“Phía trước là xe bus của trường tiểu học gần nhà ông nội tôi.” Vương Xương cố gắng tìm đề tài nói chuyện, “Trường tiểu học này gần như là tốt nhất trong thị xã của chúng tôi, mấy đứa trẻ được giáo dục đều rất xuất sắc.”



Tịch Chu hơi không có gì để nói.



Đề tài của bọn họ thiếu thốn đến cỡ nào mới có thể kéo tới xe bus trường học trên đường đi.



Khi Tịch Chu còn đang nhìn phía trước, con ngươi đột nhiên co rụt lại.



Một chiếc xe chạy đối diện dường như đột nhiên mất khống chế, lao thẳng vào xe bus của trường học!