Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 58 : Ôm ấp ảnh đế (22)

Ngày đăng: 05:17 19/04/20


Sau khi xuống xe taxi, Vương Xương có chút ấp a ấp úng nhìn về phía Tịch Chu.



Tịch Chu cảm nhận được ánh mắt của hắn, “Muốn nói gì thì nói đi.”



Vương Xương kìm nén một lát mới nghẹn ra được một câu, “Miêu Chu cậu thật lợi hại.”



Hắn biết Tịch Chu thật sự có võ công, nhưng hắn không ngờ rằng võ công của Tịch Chu lại lợi hại như vậy, còn có thể khinh công phi hành, chém đôi mặt nước, lúc nhìn thấy hắn còn tưởng là mình đang nằm mơ.



Tịch Chu vui vẻ nhận lời khen này.



“Thứ cậu dùng là nội lực sao?” Vương Xương không nhịn được hỏi, “Giống như trong tiểu thuyết ấy hả?”



Tịch Chu gật đầu, “Là nội lực, có hơi khác với trong tiểu thuyết viết, nhưng cũng không sai.”



Tịch Chu có một suy nghĩ, cậu muốn để mọi người chứng kiến võ công Trung Hoa thất truyền trong dòng sông lịch sử lần nữa.



“Vậy trình độ tốt nhất cậu có thể làm đến đâu?” Vương Xương tò mò hỏi.



“Lúc nãy tôi gần như đã dùng toàn lực rồi” Tịch Chu bẻ bẻ khớp tay một chút, lúc nãy dùng sức quá lớn, hiện tại chỗ cổ tay đã có chút không khỏe, “Sau khi làm xong nội lực của tôi không còn dư lại bao nhiêu.”



Hình tượng của Tịch Chu trong lòng Vương Xương đã nâng lên thành cao nhân tiền bối, ánh mắt Vương Xương nhìn cậu cực kỳ sùng kính, “Có phải cậu có một sư phụ thế ngoại cao nhân hay không?”



“Đúng vậy, nhưng lão nhân gia ông ấy đã qua đời mấy năm trước rồi.”



“Xin lỗi, tôi không biết.” Vương Xương có chút xấu hổ.



“Không sao” Ánh mắt Tịch Chu dời đến tiểu khu sạch sẽ trang nhã bên trong, “Đây chính là tiểu khu mà ông nội cậu ở sao?”



“Đúng vậy” Vương Xương gật đầu, bỗng nhiên nhìn xuống điện thoại, sắc mặt đau khổ, “Thôi xong! Bây giờ đã qua một giờ rồi, nếu bây giờ hai người chúng ta đến không chừng còn bị mắng nữa!”



Chuyện hôm nay thật sự khiến Vương Xương chấn động, căn bản không nhớ chuyện báo cho ông nội hắn biết, Tịch Chu cũng không khác gì, lúc nãy dùng hết nội lực, chỉ lo khôi phục thể lực nên cũng quên bén đi mất.



Nhớ đến tính cách của ông nội mình, trong lòng Vương Xương không khỏi run sợ, hận không thể vác cái mai rùa trên lưng rồi chui vào.


Người ba ngơ ngác gật đầu.



Khác với weibo và tin tức giải trí, uy tín của bản tin của đài truyền hình quốc gia không thể bàn cãi, tin tức bọn họ phát sóng không ai hoài nghi độ chân thật.



Vì vậy, sau khi nhìn thấy tin tức như vậy, cả nước bùng nổ.



Mà nhân vật chính của sự kiện Tịch Chu lại không tự giác được bản thân đã gây ra chuyện lớn chút nào, nằm úp sấp trong chăn ngọt ngào đọc tin nhắn Kiều Sưởng gửi cho cậu.



“Nhớ em.”



Hai chữ đơn giản, Tịch Chu đã phác họa ra khuôn mặt và ánh mắt thâm thúy mà chuyên tình của Kiều Sưởng.



“Em cũng nhớ anh, hôm nay có bận không?” Ngón tay Tịch Chu nhanh như bay đánh chữ ra.



“Vẫn ổn, chỉ là hơi không chuyên tâm nên làm trễ nãi thời gian.”



“Không chuyên tâm?” Tịch Chu nghi hoặc.



“Hôm nay nhìn hai người mới quay cảnh tình cảm liền nhớ tới bản thân mình. Vốn phải diễn vai phản diện điên cuồng, kết quả bị đạo diễn nói là diễn thành thằng nhóc ngu ngốc đang trong mối tình đầu.”



Lỗ tai Tịch Chu đỏ lên.



Cậu vẫn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, ngay sau đó một tin nhắn được gửi tới.



“Chẳng qua anh sẽ sớm đóng máy trở về, đừng lo lắng. Ngủ sớm đi, ngủ ngon.”



“Ai lo lắng chứ?” Tịch Chu lầm bầm một câu, trên mặt lại tràn đầy ý cười. Gửi một câu chúc ngủ ngon liền tắt điện thoại, nhắm mắt ngủ.



Trong mộng xuất hiện ông xã vô cùng đẹp trai anh tuấn kiên nghị của cậu.



Hôm sau, Tịch Chu mới biết chuyện mình đã lên bản tin của đài truyền hình quốc gia.



Bởi vì phóng viên đài truyền hình quốc gia đã mang theo cờ thi đua tìm tới.